Chương 16: Người bạn đặc biệt.
Trong thang máy chỉ có ba người, không ai nói gì nhất thời chỉ còn tiếng động cơ rì rì, Cảnh Bảo Lỗi cho rằng mình nói tới chuyện thương tâm nào đó của Bao Tiểu Tam, làm ra vẻ sốt sắng nói: " Oa, cậu hạnh phúc quá đấy, thanh niên thế hệ chúng ta đa phần đều là con một, cậu có em gái cơ à?"
" Còn hai người chị nữa cơ." Bao Tiểu Tam đắc ý khoe:
" Không thể nào." Cảnh Bảo Lỗi không tin, thế chẳng phải có tới bốn con à, nghe như chuyện hoang đường, nhìn Cừu Địch:" Thật à?"
Cừu Địch lắc đầu:" Tôi chưa từng nghe thấy, tôi biết có người vi phạm chính sách kế hoạch sinh đẻ của quốc gia, nhưng chưa từng thấy đội du kích sinh vượt tiêu chuẩn nhiều như thế."
" Mày cười tao đấy phải không? Ở chỗ bọn tao, sinh báy tám đứa con còn có, tao mới chỉ có năm anh chị em có quái gì mà lạ." Bao Tiểu Tam khinh thường hai thằng kém hiểu biết:
Cảnh Bảo Lỗi nghe mà muốn lồi mắt, xòe năm ngón tay ra:" Năm cơ à? Lại còn có người đẻ bảy tám người?"
Bảo Tiểu Tam gập từng ngón tay hắn lại:" Ừ, tao có hai người chị lớn, đến tao, sau đó là một đứa em trai, một đứa em gái út."
" Năm anh chị em, gom thành một bàn mạt chược vẫn thừa một." Cảnh Bảo Lỗi chấn kinh, người sinh ra trong thế hệ con một như họ, không tưởng tượng được có anh chị em là thế nào, lại còn tận năm người, nghe như cổ tích vậy:
Còn chuyện chấn kinh hơn nữa kìa, năm anh chị em nhà họ, thêm cả cha mẹ đều đi làm việc ở khắp nơi trên cả ngước. Bao Tiểu Tam khoe từng tới nơi nào thấy được cái gì, Cảnh Bảo Lỗi nghe mà cứ mắt tròn mắt dẹt, hiểu ra gia cảnh nhà Bao Tiểu Tam không tốt, có được hắn không dễ dàng, chị cả hắn là Bao Dẫn Nam, chị hai hắn là Bao Lai Nam, dẫn với dắt mới có được đứa thứ ba là con trai Bao Tiểu Tam.
Cảnh Bảo Lỗi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười tới toàn thân co giật, Bao Tiểu Tam là cái thằng xấu xí ngốc tới đáng yêu, ít tâm cơ, hắn chẳng còn trách vì thằng này mà mất việc nữa. Trước kia suốt ngày cắm mặt vào công việc, tối về cắm mặt xuống giường ngủ, đã một thời gian rất lâu rồi chưa cười thoải mái như thế này.
Rời thang máy, ra khỏi cửa, vấn đề ập ngay vào mặt ba người trẻ tuổi, cái không khí nóng hầm hập, mùi xăng dầu nồng nặc, tức thì khiến người ta ngạt thở, mắt nhìn cảnh vật cũng nhòe đi. Kỳ thực mới sáng sớm hôm nay trời còn đổ một trận mưa to, nhưng chẳng ích gì, dưới ánh mặt trời gay gắt, cơn mưa chẳng giúp giải nhiệt. nước bốc hơi lên càng làm người đi qua nhớp nháp khó chịu.
Quá nóng! Ba người bọn họ lại vừa từ chỗ máy lạnh đi ra, bị hơi nóng tập kích, sút nữa chùn chân muốn quay lại.
Hè phố nơi này rất rộng, nhưng lại chẳng có mấy người đi lại, ánh nắng chiếu vào những tòa nhà ốp kính, phản xạ ánh sáng loang loáng hết sức khó chịu, hiệu ứng đô thị làm mùa hè Bắc Kinh vốn khó chịu lại càng thêm không sống nổi.
Người Bắc Kinh chỉ biết an ủi nhau thế này, ít nhất mùa hè không có bão cát.
Thật là an ủi ghê.
Bao Tiểu Tam thích ứng nhanh nhất, còn chạy ra quầy bán đồ uống lạnh, mua vài chai nước, trở về đưa cho Cảnh Bảo Lỗi trước, lại đưa cho Cừu Địch. Khi hắn đang định mở nắp định uống thì khựng lại, gạt hai người ra, chạy về phía cửa.
Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch quay đầu lại, á à, Tam Nhi làm việc tốt thứ hai trong đời rồi. Chỉ thấy Bao Tiểu Tam đi tới cổng tòa nhà Bảo Long, hớn hở nhét chai nước cho cô gái vừa mới đi ra, sau đó như sợ người ta trả lại, chạy vèo đi, cười toe toét giống hắn mới là người vừa uống ngụm nước mát giữa mùa hè vậy.
Chạy ra đường, qua một cái lon cocacola không biết ai vứt đó, Bao Tiểu Tam dẫm bẹp nhặt lên, không ngờ sau đó chạy đi ném vào thùng rác, Cảnh Bảo Lỗi sốc, lúc nãy hắn cũng nhìn thấy lon coca đó, nhưng chỉ đi qua, chẳng làm gì:
" Tam Nhi, tao bắt đầu nhớ mày rồi đấy." Cừu Địch vừa uống Sprite vừa nói:
" Cậu định đi đâu?" Cảnh Bảo Lỗi quan tâm hỏi, quả thực không nên đánh giá người qua bề ngoài, Bao Tiểu Tam hôm nay làm hắn bất ngờ nhiều lắm rồi:
" Ra biển chơi vài ngày đã." Bao Tiểu Tam đáp:
" Oa, cậu sống có phong cách thật đấy." Cảnh Bảo Lỗi hâm mộ:
Cừu Địch cắt ngang lời Cảnh Bảo Lỗi:" Không phải đâu, chị hắn ở Thanh Đảo, hắn lại chuẩn bị đi ăn chực anh rể đấy."
Cảnh Bảo Lỗi phì cười, Bao Tiểu Tam chẳng xấu hổ:" Ăn chực anh rể có gì mất mặt đâu, hắn còn ngủ với chị tao miễn phí kìa."
Cảnh Bảo Lỗ sặc nước, ho tới khi mặt đỏ rực mới dừng lại được, tự nhắc mình sau này nói chuyện với Bao Tiểu Tam phải tránh lúc ăn uống mới được. Mới đi được một đoạn, Bao Tiểu Tam không chịu nổi nóng, lại chạy đi mua một cái kem que rẻ tiền, vừa đi vừa mút say sưa, trông như lần đầu được ăn kém vậy, bộ dạng đó càng làm người ta vui vẻ.
Cừu Địch Cười với Cảnh Bảo Lỗi:" Biết vì sao tôi rất quý trọng người bạn này chưa?"
" Biết rồi, tôi mà ngày ngày có một người bạn như vậy ở bên thì tốt quá." Cảnh Bảo Lỗi cũng cảm nhận được rồi, ở bên người bạn này, chắc không bao giờ thấy buồn tẻ:
Từ tòa nhà Bảo Long nơi tuyển dụng đi tới Vạn Liễu Kiều ăn cơm, nếu như đi bộ thì đúng là rất xa, qua hai cái ngã tư, một cái cầu vượt. Ba người trẻ tuổi đi giữa trời nắng hừng hực lại chẳng ai kêu cả gì, thi thoảng còn phát ra tràng cười vui vẻ, thi thoảng đón nhận ánh mắt thiếu thiện cảm của người qua đường bước chân vội vã. Hơn nữa còn có một chuyện thú vị, ba người thi thoảng quây đầu đều thấy cô gái xin việc hụt kia trong tầm mắt, lần nào quay đầu cũng thấy, đeo cái cặp hai quai, ngốc nghếch nhìn họ.
Bao Tiểu Tam không đành lòng, ba thằng khùng bọn họ phơi mặt giữ trời nắng không sao, em gái da non thịt mềm như thế làm vậy không tốt đâu, nhất là vóc dáng nhỏ nhắn đó làm người ta muốn sinh lòng che chở. Bao Tiểu Tam muốn quay lại gọi cô gái, có điều bị Cừu Địch giữ lại:" Khó khăn lắm mày mới để lại ấn tượng tốt, đừng để cái mồm thối của mày nói vài câu, người ta lại nghĩ mày là lưu manh."
Cũng phải Bao Tiểu Tam cũng chẳng tự tin được vào hình tượng của mình, liền bỏ ý định đó, đến Vạn Liễu Kiều, hắn lại lần nữa không nhịn được, quay đầu lại gọi đằng xa:" Này, tới đây đi, cùng nhau ăn cơm."