Chương 34: Phong thủy bảo địa. (3)
" Em thấy chưa, em vừa làm chuyện thừa thãi rồi đấy." Bao Tiểu Tam nhún vai, hắn đã biết trước sẽ xảy ra chuyện như thế mà:
Quản Thiên Kiều nhìn cô bé bặm môi nước mắt lưng tròng mà không dám khóc, lòng như xát muối, tức giận muốn xông ra, Bao Tiểu Tam kéo lại, còn lôi xếnh xệch đi. Quản Thiên Kiều trút giận lên hắn:" Sao có người làm mẹ như thế chứ?"
" Cuộc sống của họ là thế đấy, bọn họ ..." Bao Tiểu Tam mở miệng mấy lần cuối cùng không biết phải giải thích ra làm sao, cả đầu óc lẫn từ ngữ của hắn đều hạn chế, chỉ biết nói:" Em đừng thương hại người ta, cái đống đồng nát ở chỗ này, anh tính rẻ cũng vài vạn rồi đấy. Tiền người ta kiếm được không thua gì làm việc trong công ty lớn ở thủ đô đâu."
Nhớ lại đống đồ đồng nát chất kín không biết bao nhiêu gian phòng, người ta nói chuyện bán theo tấn, nói không chừng Bao Tiểu Tam nói đúng thật, Quản Thiên Kiều vừa sốc vừa giận:" Thế sao anh không đi nhặt đồng nát đi."
" Em không biết gì cả, nghề này làm một mình không được đâu, ít nhất là phải có hai vợ chồng, một trong một ngoài mới làm được. Nếu có hai ba thế hệ làm cùng nhau còn tốt hơn nữa, người đi nhặt đồng nát, người thì phân loại, người đi liên hệ chỗ mua, chậc chậc, đây là cả một chuỗi sản nghiệp, không làm lẻ được đâu." Bao Tiểu Tam chẳng nghe ra lời giận dỗi của Quản Thiên Kiều, còn thao thao bất tuyệt giảng giải bí quyết trong nghề:
Quản Thiên Kiều không thèm để ý tới hắn, rảo bước đi trước.
Bao Tiểu Tam thật không hiểu lòng con gái, vẫn ở phía sau giảng giải:" ... Thật đấy, sao em không tin nhỉ? Cha mẹ anh chính là minh chứng, làm nghề này nuôi lớn năm chị em anh đấy thôi. Từ nhỏ cha mẹ anh đã nói, đời này cha mẹ chịu khổ rồi, đời sau không thể chịu khổ nữa. Cho nên ra sức nuôi anh ăn học, để tương lai anh trở thành người có học vấn, con mẹ nó ai mà ngờ, học mười mấy năm, rốt cuộc còn chẳng bằng nhặt đồng nát ... Trong thôn bọn anh, người bằng tuổi anh chẳng những xây nhà, còn sinh mấy đứa con rồi ..."
Quản Thiên Kiều mới đầu nghe hắn lải nhải thì bực mình, về sau càng nghe càng không nhịn được cười, nhất là khi quay lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bao Tiểu Tam thì càng cười gập bụng. Bao Tiểu Tam chẳng biết chuyện mình kể buồn cười chỗ nào, nhưng Quản Thiên Kiều cười làm hắn cùng cười theo, cười như hai đứa ngốc ...
Cùng lúc ấy một đội khác không cười nổi, Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi tới phim trường trễ, muộn hơn giờ cao điểm tới một tiếng, bọn họ đi ké một cái xe chở đạo cụ tới phim trường ... Không phải, nơi này làm quái gì có cái gì miễn phí, không có chuyện đi ké, phải hối lộ tài xế hai bao thuốc lá.
Thế là lại tốn thêm mười mấy đồng nữa, nhưng bọn họ thấy mừng vì mình không quyết định đi bộ.
Đứng ở trấn nhìn phim trường thì thấy nó gần, thực tế là rất xa, chẳng trách người ta phải tranh nhau lên xe, bọn họ phải đi tới hai mươi mấy phút.
Nơi khô hạn này bụi lớn tới kinh người, dọc đường đi chỉ thấy những ngọn đồi, những bụi cây thấp trơ trụi, chẳng nhìn thấy sông hay hồ gì hết, đâu đâu cũng một màu vàng của bụi đất, cái màu của sự hoang vu và đói kém.
Khi Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi từ trên xe xuống chẳng khác nào lăn lộn trên mặt đất, quần áo đều đổi màu. Đại tây bắc trong truyền thuyết chẳng tốt như trong truyền thuyết, tường thành vàng như nước đái chó, cổng sắt màu sắc trông như phân cừu, cổng thành đóng chặt, trừ khi là thời gian mở cửa du lịch, nếu không thì căn bản không cho anh vào.
Có điều bên ngoài đáng xem lắm, có mấy đoàn làm phim đang quay chụp cách cổng thành không xa, hình như là phim võ thuật, đang đánh nhau trên không. Có điều xem ở hiện trường chán hơn trong phim nhiều, hai xe cần cẩu cỡ nhỏ treo hai vị "cao thủ", dùng động tác cực chậm giao thủ với nhau, chậm hơn bà cụ bó chân.
" Nhìn mà ngứa cả mắt." Cừu Địch bình luận, hận không thể nhặt cục đá ném rụng luôn hai vị cao thủ kia:
" Kỹ xảo điện ảnh đều thế mà, chủ yếu là cần cái bối cảnh sa mạc thôi, quay về ném tiền vào là thấy kiếm khí bay vun vút đầy trời, thêm hiệu ứng âm thanh, nhạc nền, tha hồ kinh tâm động phách." Cảnh Bảo Lỗi lại nhìn với ánh mắt chuyên gia:
Mấy kiến thức này thì ai cũng biết, nhưng nghe giọng điệu Cảnh Bảo Lỗi làm Cừu Địch có cảm giác khác hẳn, hỏi:" Phải rồi quên chưa hỏi, cậu học nghệ thuật à?"
" Đúng rồi, tôi học chuyên ngành âm nhạc, trường học của chúng tôi cũng làm phim truyền hình, quay phim khô khan lắm, từng cảnh ngắn một chẳng liên quan gì, không quay liền mạch theo thứ tự cốt truyện gì đâu, có khi cảnh mở đầu cảnh kết phim quay luôn một ngày. Quan trọng là nằm ở phần biên tập hậu kỳ cơ, cắt ghép sắp xếp các phân cảnh với nhau ..." Cảnh Bảo Lỗi giới thiệu:
" Vô vị, bảo thành xem không?" Cừu Địch chẳng hứng thú với chỗ quay phim, hứng thú chỗ khác, đi dọc theo chân tường thành:
Cảnh Bảo Lỗi đuổi theo hỏi:" Không phải thời gian mở cửa du lịch thì không vào được đâu."
" Dùng đầu óc nghệ thuật của cậu nghĩ cách vào xem."
" Tôi học nghệ thuật chứ có phải là học võ công đâu, làm sao bay vào được."
" Không bay vào được thì trà trộn vào thôi, tôi không tin chỗ lớn thế này lại không có cửa sau. Đến cả Microsoft còn để lại cả đống backdoor trong hệ thống của họ mà." Cừu Địch không tin trên đời này có chuyện gì tuyệt đối: " Không phải cậu ra đời lăn lộn vài năm rồi à? Mấy chuyện này cũng không biết."
Hành trình này của hai người không dễ dàng, bốn cái cổng thành cách nhau 2 km, phải đi bộ trên cát nóng dưới trời nắng chói chang, may đi được một đoạn thì nghe thấy trong tường thành ồn ào, đúng là có người trong đó.
Đi bộ toát mồ hôi tới trước cánh cổng khuất nắng, một đám diễn viên quần chúng và đạo cụ đang ra vào tấp nập. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi chuẩn bị trà trộn vào, có điều bọn họ rõ ràng là gương mặt lạ, nên bị hai bảo an trông cửa đưa tay cản lại. Thế nhưng bảo an vừa mở miệng, lời chưa phát ra đã ngậm lại, vì trong tay cầm giấy thông hành.
Đưa tới hai tờ 20 đồng, Cừu Địch mặt mày thành khẩn nói:" Tôi chỉ vào xem thôi, không nói gì đâu, có người đuổi là tôi đi ngay."
Cảnh Bảo Lỗi còn đang thầm trách Cừu Địch nói thẳng như thế, chuyện này e là hỏng thì tiền được bảo an thu rồi, còn nghiêm túc nói với y:" Cứ nói là giúp đoàn làm phim chuyển đồ."
" Vâng, vâng, cám ơn anh!" Cừu Địch kéo ngay Cảnh Bảo Lỗi chạy vào nhanh như làn khói:
Lại mất thêm mấy chục đồng, Cảnh Bảo Lỗi lòng đau như cắt, cứ thế này không biết bọn họ trụ được mấy ngày?