Chương 33: Phong thủy bảo địa. (2)
" Trong đó á?" Quản Thiên Kiều không tin, đi tới đây thì rác thải sinh hoạt đã bị thay thế bằng rác thải xây dựng, nhưng thối vẫn hoàn thối, nhìn thế nào cũng không giống một nơi mà người ta có thể ở:
Cô còn đang nghĩ thế thì kỳ phía sau một đống đổ nát có đứa bé chạy ra, tay cầm cái gậy gỗ vừa chạy vừa nhún nhảy la hét, tiếp ngay sau lại có đứa bé nữa, chúng đuổi nhau chơi đùa vui vẻ.
Chắc chắn không phải chạy tới đây chơi rồi, giống như chúng sống ở đây vậy.
" Sao anh biết có người sống ở đây?" Quản Thiên Kiều bội phục, đúng là tà môn, cứ cái gì mà người ta không nghĩ tới thì hắn lại dự liệu được:
" Thu gom đồng nát chứ sao, cả cái trấn lớn thế , làm gì không có ai làm nghề này." Bao Tiểu Tam nói hết sức thoải mái:" Cha mẹ anh là người thu gom đồng nát, anh lớn lên trong hoàn cảnh này, quen thuộc lắm."
" Ồ, ra vậy ..." Quản Thiên Kiều nhất thời chỉ có thể nói thế, chuyện như vậy đa phần người ta sẽ ngại không nói ra cơ:
Bao Tiểu Tam quả nhiên là quen thuộc như về nhà, đi trên mảnh đất mấp mô đủ thứ ngổn ngang, tới gần mấy đứa bé đang nô đùa, hô:" Mấy đứa bé kia, lại đây."
Có ba đứa bé ăn mặc như nạn dâm Somali, đen thùi lùi, bẩn không chịu nổi, nhưng không tỏ ra rụt rè sợ sệt, có đứa hỏi:" Sao, anh mua chai lọ à?"
" A ..." Bao Tiểu Tam nghe thấy giọng quê hương thì hú lên như quỷ, thân thiết hỏi:" Đồng hương rồi, nhà nhóc ở đâu?"
" Trú Mã Điếm."
" Trú Mã Điếm thuộc Tín Dương đấy, cách quê anh không xa, chúng ta là đồng hương."
" Em chưa bao giờ tới Tín Dương."
" Không sao, lần sau anh đưa nhóc đi ... Người lớn trong nhà nhóc đâu?"
" Đang phân loại chai lọ."
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt tỏa sáng, ba đứa bé tức thì liền thấy thân thiết, dẫn đường cho hai người. Đi vào một cái sân lớn được khu nhà bao quanh, Quản Thiên Kiều ngây ra tại chỗ như thấy rô bốt biến hình Transformers.
Những cái bao tải lớn bằng hai người ôm, toàn là vỏ lon dẫm bẹp, chai thủy tinh, quần áo rách nát, thậm chí là những miếng xốp. Tất cả đều được phân loại chỉnh tề thành từng đống, cao tới gấp mấy lần Quản Thiên Kiều. Mấy đứa bé gọi người lớn ra, là một đôi vợ chồng, so với ăn mày chỉ khác là quần áo không rách mà thôi. Bao Tiểu Tam ra hiệu cho cô im lặng, để cho hắn ứng phó.
Đúng thế, dù sao là đồng hương với nhau, có nhiều chuyện để mà nói không lo thiếu tự nhiên. Bao Tiểu Tam chẳng thiếu tự nhiên chút nào thật, vừa thấy hai vợ chồng kia thì đi tới chào hỏi như gặp người thân, chẳng mấy chốc xổ ra một tràng nào là tới xem nhà anh có bao nhiêu hàng rồi, giá cả thế nào, khi nào mang đi được ... Qua lại vài câu Bao Tiểu Tam nói muốn xem hàng, hai vợ chồng kia chẳng hề nghi ngờ, cứ xem đi, giá cũng thế thôi, chủ yếu là đồ nhựa, tấm ván ép còn nguyên vẹn, thứ khác thì bán theo tấn.
Hai vợ chồng chỉ chỗ khác, đoán chừng đang bận làm cơm, không tiếp đãi được, bảo bọn họ cứ thoải mái mà xem, dù sao cũng chẳng sợ bị ăn trộm.
Quản Thiên Kiều trong suốt quá trình đó chỉ phụ trách mỉm cười kệ Bao Tiểu Tam phát huy. Sau khi đi loanh quanh khuất sau mấy đống đồng nát, Bao Tiểu Tam giơ di động lên xoay một vòng đã có mười mấy bức ảnh. Quản Thiên Kiều chụp chậm hơn, cẩn thận hơn, còn hỏi:" Mấy cái chai lựa còn nguyên vẹn này dùng để làm gì?"
" Thì đương nhiên mang về đóng chai mấy loại nước ngọt vài đồng ấy, đồng hương của anh đi thu mua khắp toàn quốc luôn." Bao Tiểu Tam rất tự hào về quê hương:
Người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét, Quản Thiên Kiều chẳng buồn hỏi nữa, đoán chừng Bao Tiểu Tam cũng làm loại chuyện này không ít.
" Em chắc là chưa nghe thấy lý tưởng của người Hà Nam bọn anh đâu nhỉ, xô đổ Himalaya, ốp gạch men cho Vạn Lý Trường Thành, vượt đại dương đi ăn xin, thu gom đồng nát năm châu bốn biển ..." Bao Tiểu Tam lắc lư đầu đọc, có vẻ rất ngưỡng mộ bậc đồng hương tiền nhân:
Quản Thiên Kiều dở khóc dở cười, cái gì chưa nói chứ mấy chí hướng này đúng là cao xa thật.
Hai người đi mấy vòng trong tòa nhà cao mười hai tầng, dài hơn năm mươi mét, thực sự cảm thấy đáng tiếc, đây là một công trình gần hoàn thiện rồi, chỉ còn trang trí và lắp đặt điện nước nữa mà thôi. Chẳng biết vì sao không dùng nữa, khiến bây giờ toàn bộ nơi này thành chỗ dung thân cho nhà thu mua đồng nát cùng đám chuột bọ, những gian phòng ở tầng một và tầng hai chất đầy rác đã phân loại.
Chụp ảnh khắp một lượt, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Khi hai người tạm biệt thì khung cảnh khác hẳn, người chồng bận làm cơm, người vợ bế một đứa, theo sau đít hai đứa, mà cái bụng xem chừng còn có một đứa nữa đi tiễn hai người một đoạn.
Đứa bé gái lớn một chút dẫn đường cứ cắn ngón tay, ngây ra nhìn Quản Thiên Kiều. Quản Thiên Kiều nhìn theo ánh mắt nó liền hiểu ra, đôi giày du lịch màu hồng của mình khiến cô bé thích cái đẹp mê mẩn hâm mộ rồi. Nhưng sự hâm mộ đó chẳng khiến cô tự hào mà còn ngại ngùng cùng thương xót, vẫy tay với nó:" Em gái, lại đây!"
Một lớn một bé đi tới, Quản Thiên Kiều cúi người xuống rút khăn giấy trong túi lau khuôn mặt lem luốc cho cô bé, sau đó móc túi, Bao Tiểu Tam vừa trông thấy chưa kịp ngăn cản thì Quản Thiên Kiều đã nhét vào tay hai đứa bé:" Bảo mẹ bọn em mua cho cái áo mới nhé."
Ối dời ơi, Bao Tiểu Tam ôm đầu kêu trời. Nhìn đứa bé nắm chặt tiền nhảy chân sáo chạy đi, Quản Thiên Kiều cảm thấy mình làm chuyện tốt, tâm tình rất vui vẻ, bước chân có phần nhún nhảy như cô bé kia. Đi được một đoạn Bao Tiểu Tam nắm tay cô kéo sang bên, chỉ chỉ ra đằng sau, Quản Thiên Kiều quay đầu lại nhìn, thấy người mẹ thô bạo kéo cô bé tới, tịch thu tiền của nó, cho một cái tát, mắng:" Tí cái tuổi đầu, mặc áo mới cái gì?"