Chương 37: Diễn viên bất đắc dĩ. (2)
" Còn chúng tôi thì không cần chứ gì? Đoàn làm phim chúng tôi mỗi ngày chi tiêu tới cả vạn, nhà đầu tư thì bủn xỉn tới từng đồng từng cắc, chúng tôi lỡ việc một ngày thì ai chịu đây?" Phó đạo diễn sắn tay áo muốn đánh nhau, cuối cùng nhịn được, chỉ mặt Hách Lai Vận:" Cho anh ba mươi phút, gom đủ cho tôi 30 người, vóc dáng phải tầm thước trở lên, nếu không hợp tác giữa chúng ta từ nay chấm dứt, đừng bao giờ hi vọng tôi dẫn người tới đây thêm lần nào nữa."
" Đừng đừng ... Anh đợi chút, tôi lập tức kiếm người cho anh, một nửa số người của thị trấn ở đây, thế nào cũng tìm được ... Anh đợi chút, tôi lo liệu ngay, không tới ba mươi phút đâu ..."
Hách Lai Vận thấy nguy cơ mất đi một mối làm ăn quen biết, lại thấy cả đoàn làm phim đã setup xong bối cảnh đang thất nghiệp nhìn mình với ánh mắt bất thiện, vội vàng chạy tìm người ngay. Những đoàn làm phim này chính là thần tài của toàn trấn, nếu không cần trêu chọc vào thì cố hết sức đừng tránh xích mích, trong giới tin đồn truyền nhanh lắm, chữ tín mà hỏng thì khó làm ăn.
Cái biệt danh " Hollywood" của Hách Lai Vận cũng không phải là để gọi cho vui, hắn chạy tới đoàn làm phim này tóm một người, chạy ra đường tóm lấy một người, cuống lắm rồi, đến cả bảo an duy trì trật tự cũng bị tóm luôn, chẳng bao lâu đã gom được một đống. Trên đường vội vàng tới điểm quay phim, lại bắt gặp hai thằng quỷ lén la lén lút đi quanh thành, hắn rống lên:" Đứng lại ... Bắt lấy bọn chúng."
Vừa đi qua chỗ rẽ thì chạm mặt, khoảng cách quá gần không chạy kịp, đám đông xông lên như quân sĩ ra trận, vây quanh Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi, chặn hết đường của họ. Cảnh tượng máu me sáng nay tưởng chừng sắp tái hiện, Cảnh Bảo Lỗi nhũn chân, miệng muốn giải thích mà ú a ú ớ không nói lên lời.
Cừu Địch muốn đá hắn một phát, khác nào chưa đánh đã khai, y giơ cao tay đầu hàng, cố gắng phân bua:" Chú Hollywood, bọn tôi tới đây chơi, không làm gì hết."
" Thừa lời, không làm gì thì tôi kiếm chuyện cho mà làm." Hách Lai Vận phất tay:" Đi!"
Thế là hai người bị đám đông đẩy về phía trước, như bị người ta đưa tới pháp trường, Cảnh Bảo Lỗi thấy những người này ai nấy mặt mày nghiêm trọng, không biết đưa mình đi đâu thủ tiêu, cuống lên:" Làm gì, chúng tôi không làm được đâu."
" Có biết giả chết không?" Hách Lai Vận hỏi:
" Không biết!" Cừu Địch cũng run rồi, trò này nguy hiểm không chơi được:
" Thực sự không biết!" Cảnh Bảo Lỗi cho rằng người ta đang hỏi đểu, đừng để giả chết thành chết thật:
" Bảo các cậu giả chết thì giả chết!" Hách Lai Vận nhấn mạnh, không thương lượng:
Khẩu khí cứng rắn, Cảnh Bảo Lỗi không bị người ta liên tục đẩy từ phía sau thì hắn chắc là đi giật lùi mất rồi, sự nghiệp gián điệp chưa bắt đầu đã kết thúc nhanh thế sao, dứt khoát không chịu:" Chúng tôi thực sự không biết, chúng tôi chỉ vào đây chơi thôi, không làm gì cả."
" Nói chuyện với cái lũ vô văn hóa đúng là tốn công, tôi bảo các cậu đi làm diễn viên rồi giả chết ... Có thế thôi, may cho các cậu, người bên ngoài tới không nộp tiền đừng mong lộ mặt trước ống kinh, nhanh lên." Hách Lai Vận vừa mắng vừa thúc giục đoàn người tới hiện trường:
Ế, hình như hiểu sai ý người ta rồi, bị tóm đi đóng phim à? Hai anh chàng tuy vẫn ngáo ngơ nhưng yên tâm hơn không ít, chỉ là, đóng phim à? Thật không vậy?
Lại thêm một người khác dẫn tới hơn mười người, cộng vào với nhóm bọn họ là hơn ba mươi, vị phó đạo diễn loại đi vài người vóc dáng không thích hợp rồi chia làm hai đội. Tốc độ của đoàn làm phim rất nhanh, chớp mắt một cái Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch đã được thay quân phục cổ trang, sau đó rút đao đạo cụ trong bao tải, trông loang loáng như thật ấy nhưng nhẹ hều.
Đúng là bị người ta bắt đi làm đóng phim thật rồi, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch còn chưa kịp thích ứng đã phải chuẩn bị lên hình.
Phó đạo diễn tụ tập mọi người lại giảng giải, đơn giản lắm, chia làm ba phân đoạn, đầu tiên là xếp hàng ngũ chạy qua, tám giây. Cảnh thứ hai, chặt dưa chém chuối, đội này chém gục đội kia, mười chín giây. Quan trọng nhất chính là ở cảnh thứ ba, phải chết, chết thật sáng tạo, chết thật đặc sắc, đừng có con mẹ nó phun ra ngụm máu rồi ngã xuống, khiến bác gái xem cũng chê quá giả ...
" Nào nào, để tôi phân phối các cậu chết thế nào ..." Phó đạo diễn vỗ tay chỉ đạo:
Không ngờ chết thôi mà cũng lắm chuyện như thế, có người bị đao đâm xuyên người chết, người bị chém đứt cổ máu văng tung tóe, có người bị đá bay xa mười mấy mét chết, còn có người bị đao đập cho thất khiếu chảy máu chết ... Tới lượt Cừu Địch, phó đạo diễn khựng lại, nhìn lên nhìn xuống, giơ tay gọi chỉ đạo võ thuật, nói:" Anh chàng này hình tượng khá, rất dũng mãnh, này, hóa trang đâu, cho bộ tóc giả, hóa trang cho hưng dữ chút rồi dạy cậu ta vài chiêu cho đánh mấy chiêu với nhân vật chính."
Cuộc đời lên hương nhanh thế, mới vào nghề mà đã được diễn với nhân vật chính rồi, thế này là đảm bảo suất lên hình, Cừu Địch hưng phấn lắm, tích cực thể hiện:" Đạo diễn muốn tôi chết thế nào?"
Cảnh Bảo Lỗi hâm mộ hết sức.
" Ngã từ trên tường thành xuống chết!" Phó đạo diễn nói ngắn gọn:
" Hả?" Cừu Địch nhìn tường thành cao tới mấy mét, phía dưới chẳng thấy kê đệm gì cả, sợ tới líu lưỡi, không đùa đâu, chết thật đấy:
Hách Lai Vận bất kể ba bảy hai mốt, tóm cổ Cừu Địch đang dợm bước muốn lùi, nói to:" Nhờ anh chỉ đạo, nhìn đi, hình tượng khí chất đầy đủ, chúng tôi phải tốn rất nhiều công sức bồi dưỡng đấy, nhất định sẽ chết hoành tráng cho mà xem."
Thế là Cừu Địch bị lôi đi chỉ đạo riêng, bên này Cảnh Bảo Lỗi cũng được nghe cái chết của bình, bị đá bay, ghim vào tường chết, thế là hết, vèo cái chưa lên hình được một giây, mặt mũi méo tròn thế nào cũng chẳng kịp nhận ra.
Giảng giải xong một cái là diễn luôn, tốc độ như tên lửa vậy, tất nhiên có thử ống kính vài lượt.