Chương 38: Diễn viên bất đắc dĩ. (3)
Hách Lai Vận cứ lo hai tên tráng đinh bị tóm lâm thời xảy ra vấn đề. Thế mà lạ, chỉ đạo võ thuật luôn mồm khen Cừu Địch thân thủ linh hoạt, tiếp thu nhanh, vác đao bước đi thôi cũng rất hình tượng thổ phỉ cướp đường. Cảnh Bảo Lỗi càng xuất thần, cảnh đao đâm xuyên tim được quay, đao bay ra, lập tức cắt, tiếp đó là cảnh quay tiếp theo, mặc trang phục gắn đao, giống như đao đâm vào ngực ...
Cảnh Bảo Lỗi mặc áo gắn đao, bay dính vào tường, mắt mở to, miệng trào máu, hay cho cảnh chết không nhắm mắt, lên hình chưa đầy một giây mà lấy hết tinh thần ra diễn.
" Tốt, tốt, cứ mở mắt như thế, chàng trai, diễn xác chết hay đấy, chết có cảm xúc." Đạo diễn nhìn qua màn hình khen không ngớt:" Cứ thế phát huy!"
Bắt đầu quay thật rồi, phó đạo diễn hô hào vào vị trí như đã diễn tập, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch như quên mình tới đây làm gì rồi, vỗ vai nhau cổ vũ làm thật tốt.
Ác sần ...
Một đội quân sĩ tuần tra chạy dưới tường thành, vóc người cao ráo, gươm đao lang loáng, đúng là một đội hùng binh. Đột nhiên có tiếng huyên náo vang lên, quân sĩ đứng ở tháp canh hô hào, có người vượt quan ải. Tiếp đó từ trên tường thành có một hiệp khách mặc võ phục cầm đao bay từ trên tường thành xuống, uy phong lẫm liệt. Đội ngũ quân sĩ bao vây tấn công, hiệp khách trái chém một đao, giết một người, phải tung chân đá, đá bay một người, tung hoành vô địch ...
Đánh tới lúc Cừu Địch xuất hiện, choang choang, hai thanh đao va chạm, cuộc chiến giữa Cừu Địch và nhân vật chính diễn ra vô cùng dữ dội ... thực ra động tác chậm như múa. Tiếp đó dây thép kéo Cừu Địch bay lên, nhân vật chính làm động tác một tay nhấc người. Dây thép ném Cừu Địch lên tường thành, hai người khác kéo day y bay về phía sau, Cừu Địch cong người phối hợp, nhìn thế nào cũng giống nhân vật chính ném bay tên quan sai.
Uỵch! ... Va người vào tường thành, Cừu Địch úi một tiếng, va chạm làm mông muốn vỡ làm đôi, mặt mày nhăn nhó được thả xuống!
Á ... cùng lúc đó Cảnh Bảo Lỗi hết sức nhập tâm diễn cảnh bị đánh bay vào tường, mắt trừng lên kinh hoàng, chết không nhắm mắt.
"Dừng!" Đạo diễn hô lên, vậy là xong rồi, mọi người vui vẻ vì quay phim diễn ra thuận lợi, Cừu Địch vừa ôm mông bò dậy thì nghe đạo diện hô:" Anh chàng ngã lên thành động tác được lắm! Quay lại lần nữa!"
" Hả?" Cừu Địch trố mắt, được lắm mà còn quay lại là sao? Nghe chẳng khớp tẹo nào!
Hách Lai Vận thì mừng húm, bốc phét với phó đại diễn:" Thấy chưa, tôi không lừa anh chứ, người chỗ chúng tôi tố chất văn hóa không cao chứ tố chất diễn viên rất cao, nhìn cậu ta đi, trình độ chuyên nghiệp cũng chỉ thế mà thôi."
Lần quay lại thứ hai cũng rất tốt, đạo diễn lại sung sướng hô lên "lần nữa", rốt cuộc chết tới lần thứ ba khi Cừu Địch tập tà tập tễnh rồi mới kết thúc trong tiếng cười của Cảnh Bảo Lỗi, hắn còn chụp lại hình ảnh thê thảm của Cừu Địch.
Thấy không ai can thiệp, Cảnh Bảo Lỗi lớn gan, đề nghị anh em binh sĩ làm bức ảnh kỷ niệm, người đồng ý người không, làu bàu cái gì đúng là người mới, quay thêm vài lần là chán ngay.
Diễn viên quần chúng chẳng có địa vị gì hết, diễn xong trả lại phục trang, nhận phiếu cơm hộp ngay tại chỗ rồi bị đuổi đi. Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch vinh hạnh kiếm được khoản tiền diễn xuất đầu tiên, 220 đồng, vốn là 300 tròn cơ, bị Hách Lai Vận lấy mất 80 đồng tiền trung gian, song thế cũng làm bọn họ vui rồi.
Thế này ngày quay vài cảnh thì giàu à? Đáng tiếc, cả ngày không có thêm cảnh quay nào khác, hai anh chàng vừa vào nghề đã thất nghiệp rồi.
Đến giờ ăn cơm, ba chiếc xe chở hàng đỗ ở chân tường thành, là ma mới, hai người lại bị sai đi lấy hộp cơm, cả khoang xe xếp chật kín hộp xốp. Hai người tuy bận rộn nhưng được cái xem như người ta thừa nhận là diễn viên quần chúng rồi, có chạy lăng xăng qua lại cũng không còn nơm nớp lo sợ nữa, đồng thời hiểu ra vì sao Quản Thiên Kiều muốn họ tới thực địa, còn chuyên môn nhắc tới bữa ăn.
Loại hộp cơm, chất lượng, giá cả, số lượng, những số liệu đó phản ánh một cách trực quan nhất chi tiết thương vụ như ngày hôm đó nhân viên đoàn làm phim ở phim trường có bao nhiêu, thu chi kinh doanh thế nào của toàn bộ phim trường.
Thông tin tình báo đó thuận lợi vào di động của Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi.
Chập tối, ba người từ ngõ Dương Vĩ Ba đi ra.
Hôm nay kết thúc sớm, ăn cơm cũng sớm, Quản Thiên Kiều bận rộn chính lý ảnh mà bọn họ thu thập được suốt một ngày. Cừu Địch nói qua loa tình huống ở phim trường, thấy Quản Thiên Kiều bận bịu mà Bao Tiểu Tam cứ ở bên quấy nhiễu không ngừng, thế là dẫn luôn hắn ra ngoài.
Hành động nhỏ đó được Quản Thiên Kiều tinh ý nhận ra, cười với Cừu Địch, nụ cười rất ngọt, rất thuần khiết làm Cừu Địch rung rinh hồi lâu.
Bao Tiểu Tam được Cừu Địch kéo đi với danh nghĩa uống rượu, nghe nói hai người kia không ngờ được lên hình, lại còn kiếm được hơn 200, đầu óc hắn bắt đầu vận chuyển, kéo tay Cảnh Bảo Lỗi:" Hôm nay tao phát hiện ra cơ hội tốt, thấy cái tòa nhà xây dựng dở dang đó không, bên trong đó có một gia đình thu gom đồng nát, riêng đống chai lọ cất giữ trong đó cũng phải một hai vạn."
" Ê ê, cậu định làm cái gì đấy?" Cảnh Bảo Lỗi cẩn thận ngay, mấy cái trò phi pháp không chơi đâu:
" Sao mày ngốc thế, ý tao là, chúng ta cũng có thể làm vụ này." Bao Tiểu Tam bực mình:
" Làm cái gì?" Cảnh Bảo Lỗi chưa hiểu, hắn hơi bị nghi ngờ nhân phẩm của Tiểu Tam Nhi:
" Một năm bốn mùa không thiếu chai lọ để nhặt chứ sao." Cừu Địch nén cười giải thích cho Cảnh Bảo Lỗi:
" Đúng đấy, đây là vụ làm ăn không vốn, chúng mày có muốn làm không? Tao có thể tìm được người mua, cùng lắm hối lộ quản lý của phim trường, thế là toàn bộ đống rác ở trấn này thuộc về chúng ta." Bao Tiểu Tam rốt cuộc cũng đã kể rõ kế hoạch phát tài hoành tráng của mình: