Thương Hải Điệp Ảnh (Dịch)

Chương 4: Trời sinh ắt dùng.

Chương 4: Trời sinh ắt dùng.


Xuống dưới lầu, lại lần nữa nhìn thấy đám đông ngoài thị trường nhân tài, cảnh tượng nơi này dù mười năm trước hay mười năm sau cũng chẳng có gì thay đổi hết, chỉ có người đông hơn thôi. Tầng 1 không có điều hòa, dù quạt với máy thông gió có chạy hết công suất cũng không xua đi được hàng trăm thứ mùi cơ thể khác nhau, nhìn đâu cũng thấy những khuôn mặt nóng nảy, lo lắng, đủ tiếng la hét quát tháo tới cả người ứng tuyển lẫn người tuyển dụng.
Tạ Kỳ Phong tựa hồ nhớ lại bản thân năm xưa còn là sinh viên, cũng chen lấn trong đó, tìm kiếm một cơ hội, dù chỉ là để lấp đầy cơ hội.
Đường Anh cất USB đi:" Dù vậy anh cũng không nên bỏ qua vấn đề, trình độ họ rất hạn chế, dù có nỗ lực cũng làm được việc gì?"
Khả năng là dùng vào điều tra thương vụ, khả năng là tiếp nhận những công việc không chính thức, loại nhân viên tuyến đầu đó quanh năm ở ngoài, thuộc về loại nhân viên khó khống chế nhất, dù có huấn luyện cũng không còn kịp nữa.
Tạ Kỳ Phong vừa đi vừa nói:" Cô đừng dùng ánh mắt chủ quan nhìn người như thế, không tin cô về tra bảng xếp hạng Forbes đi, đại bộ phận doanh nhân thành công đều phù hợp với điều kiện mà tôi vừa đưa ra đấy."
Đường Anh bật cười, hết sức tán đồng, đại bộ phần sinh viên tốt nghiệp ưu tú cũng chỉ là có bằng cấp ưu tú mà thôi, song từng là sinh viên ưu tú, bằng cấp cao, cô vẫn dị nghị chuyện này, đứng bên cạnh xe, hỏi vặn:" Nhưng mà người phù hợp với điều kiện anh đưa ra chạy ăn ba bữa, kiếm việc không xong, tương lai chẳng có không phải là càng nhiều hơn à?"
" Đương nhiên, lười biếng, không chịu trau dồi kỹ năng, đòi hỏi cao thì đó là vấn đề cá nhân, còn nếu một người chịu hi sinh, chịu nỗ lực mà vẫn không có lối thoát, vậy khả năng không phải vấn đề cá nhân. Chưa nói cái khác, nếu như có nhãn quang, chẳng cần kiếm việc, đứng trước cổng thị trường nhân tài bán cơm hộp thôi cũng có thu nhập bằng giai tầng trí thức rồi. Chẳng phải trong giới doanh nhân có một nhân vật truyền kỳ lập nghiệp bằng bán cơm hộp sao?" Tạ Kỳ Phong ngồi vào xe cảm thán:" Bây giờ người ta mở nhà hàng khách sạn khắp cả nước. Cho dù đứa bé kém nhất, trên người cũng có thứ mới mẻ."
" Đúng thế thật, anh nói rất hay, làm tôi nhớ tới một câu thơ của Lý Thái Bạch, trời sinh ra ta ắt sẽ dùng. Tôi hiểu ý anh rồi, chúng ta sẽ tuyển những người chịu nỗ lực." Đường Anh khởi động xe, lại theo thói quen nói xuôi theo ý cấp trên:
" Lý giải chính xác, có điều không phải do tôi nói đâu." Tạ Kỳ Phong nói với Đường Anh đang lùi xe, cười trêu chọc:" Romain Rolland nói đấy, đừng dùng câu ấy tâng bốc tôi."
Đường Anh xấu hổ, mặt hơi nóng lên, cô mím môi mắng thằm, khó lắm mới có cơ hội biểu hiện bản thân, xem ra để lại ấn tượng không tốt trong lòng giám đốc Tạ rồi.
Xe cứ đi lại dừng, dần dần chen ra được tới Đường, bỏ lại những người chen chúc xếp hàng, giơ cao hồ sơ trong gương chiếu hậu, Đường Anh vẫn còn đầy bụng nghi hoặc, lại lái xe tới thị trường nhân tài tiếp theo, lặp lại chuyện tuyển dụng khác thường ấy ...
Tít ... Tít ... Tít ... Tiếng báo tin nhắn di động đang kêu.
Reng ... Reng ... Reng ... Tiếng còi xe máy điện của anh chàng giao hàng đang kêu.
Y chẳng rảnh xem di động, rẽ vào một tiểu khu, đây rõ ràng là kiểu tiểu khu cũ rồi, xây dựng từ thập niên 90, vị trí không tốt lắm, nằm xa những trục đường thương mại chính, vì thế đường đi bị lấn chiếm nghiêm trọng, sớm chẳng khác gì một cái chợ nhỏ. Chàng giao hàng không giảm tốc, chiếc xe điện giao hàng luồn lách xuyên qua con đường hai bên toàn tiểu thương, vừa bấm còi xe, vừa không ngừng hô:" Tránh đường ... Cám ơn ... Tránh đường ..."
Có người tránh ra, có người chẳng thèm để ý, giao hàng nóng nảy, lớn tiếng hô:" Này, vỡ trứng gà rồi."
Câu này rất hữu dụng, chiếc xe ba gác vội vàng nhích ra nhường chỗ, xe điện của anh chàng giao hàng như con cá khéo lách qua cho hẹp vào tiểu khu.
Giống như tất cả những người giao hàng một kiện hàng kiếm được tám xu, anh chàng này để tóc húi cua cạo mai đang thịnh hành hiện thời, áo gi lê thống nhất của dân giao hàng, xe điện loại mang theo thùng hàng khép kín hàn thủ công. Điểm khác biệt duy nhất khác biệt của người anh em này với đại đa số người giao hàng là phơi nắng đen hơn một chút, trông rắn chắc một chút, giọng cũng to một chút.
Xe đi tới gần, trông cửa của tiểu khu nói không cho nhận thay, tìm tới tòa nhà 22B, vừa đỗ xe một cái, chàng giao hàng trố cả mắt, cửa tòa nhà dựng tấm biển: Thang máy đang bảo trì, mời đi cầu thang bộ, gây ra bất tiện, mong được thông cảm.
Mười mấy tầng đấy, leo lên đó giữa thời tiết này khác nào lấy mạng người ta chứ? Chàng trai xuống xe nhìn gái hộp giấy lớn trong xe, lấy di động ra, tìm số vừa liên hệ gọi lại, vừa thông máy liền nói:" Hà Tráng Tráng phải không? ... Tôi là người giao hàng đây, trông cửa của các anh không nhận hàng hộ, thang máy nơi này lại hỏng ..."
" Thừa lời đấy à, anh là giao hàng hay là giao hàng thang máy, tôi ở không cao, có mười bảy tầng thôi."
" Không phải tôi ngại đâu... Anh ơi, trời nóng thế này, cả cái hộp lớn, xe của tôi lại không có khóa, hay là anh xuống lấy."
" Đừng vớ vẩn, trời nóng chẳng lẽ chỉ mình anh nóng còn tôi không nóng chắc?"
" Anh à ... Chúng ta thương lượng chút, cái tiểu khu này của anh trị an không tốt, tôi bị mất xe thì làm sao?" Chàng giao hàng cố gắng nhẫn nại thương lượng:
Bên kia ngang ngược đáp:" Tôi không hứng thú với xe của anh, thương lượng cái quái gì."
Chàng giao hàng nóng rồi, quát:" Này, rốt cuộc anh có xuống không? Không xuống tôi không giao hàng đâu đáy."
Bên kia cũng chẳng vừa:" Anh không giao thì tôi không ký, tôi gửi khiếu nại."
" Anh ngang vậy ... Đừng ép tôi dùng tuyệt chiêu."
" À, giao hàng mà cũng có tuyệt chiêu à? Dùng thử xem !" Chủ hàng buông một câu thách thức cúp máy luôn, chỉ cần gọi điện khiếu nại thái độ giao hàng với tổng đài là tên kia gặp rắc rối lớn ngay, hắn chẳng sợ :


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất