Chương 49: Bàn chuyện nghiêm túc. (1)
Tới phòng Quản Thiên Kiều, hôm qua buổi tối không nhìn rõ, bây giờ cửa sổ đều để mở, nắng sớm tràn vào phòng, tức thì nhận ra căn phòng sạch sẽ, tựa hồ còn thoảng mùi thơm nhẹ, chăn đệm gấp gọn gàng, còn mượn được của bà chủ nhà một cái bàn nhựa và mấy cái ghế, cũng có được cái bình nước lọc, vài cốc nước. Tuy đơn sơ nhưng đầy đủ, nào có giống phòng ba người họ, ba cái đệm trải dưới sàn, ba lô vứt hết vào một góc, không khác gì chuồng dê.
Vừa mới kéo ghế ngồi xuống thì bốn người bọn họ đồng loạt có tin nhắn điện thoại, Quản Thiên Kiều lấy di động ra:" Vừa vặn tiền tới tài khoản rồi, đủ để các anh chơi mấy ngày liền, dù là tôi, hay là họ coi như cũng không có lỗi gì với các anh."
Đến cả mặt dày như Bao Tiểu Tam nghe cũng thấy hai má nóng ran, lại nhìn Quản Thiên Kiều mặt mày lo âu, thế là cảm giác thương hương tiếc ngọc lại dâng cao cực độ:" Em nói thế là ý gì, đuổi bọn anh đi à? Nếu đi thì cùng đi, bỏ ai lại cũng được chứ không bỏ em."
Cái thằng này, dễ dụ quá vậy, Cừu Địch trừng mắt:" Thế mày định bỏ ai lại?"
" Hắn, cái thằng ái nam ái nữ, dù sao cũng chẳng được tác dụng gì." Bao Tiểu Tam chỉ Cảnh Bảo Lỗi:
Cảnh Bảo Lỗi vỗ trán, giận dữ nói:" Tam Nhi, cậu làm trái tim tôi tan nát đấy, uổng công cho tôi tối qua chỉ cách cậu bắt chuyện với Tiểu Diễm Hồng của nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, còn chưa qua sông mà đã phá cầu rồi à?"
" Không nói chuyện này, không nói chuyện này, đang nói chuyện nghiêm túc, cứ lôi kéo đi đâu." Bao Tiểu Tam vội vàng cắt lời:
Cảnh Bảo Lỗi cũng dừng đúng lúc, hắn tóm được điểm yếu của Bao Tiểu Tam rồi, mấy ngày qua Bao Tiểu Tam tranh thủ thời gian rảnh lại chạy tới nhà hàng kia lau bàn lại rửa bát cho Hồ Diễm Hồng không chỉ một lần.
" Được rồi, chúng ta nói thẳng với nhau đi, tôi biết mọi người đều lo ngại Kỳ Liên Bảo, người đó không đơn giản, song hắn chỉ vẻn vẹn là một tên ác ôn dưới cờ Thương mại Bằng Trình thôi, nên cái công ty đó còn đáng sợ hơn." Quản Thiên Kiều bật laptop lên, đem các tư liệu liên quan mở ra trước mặt ba người kia:
Đại biểu pháp nhân Tông Bằng Trình, địa điểm làm việc Nhà khách phim trường, trong bức ảnh Quản Thiên Kiều chụp được, người này tuổi chừng tứ tuần, tóc vuốt keo chải ngược, nhìn giống một phú nhị đại lắm tiền nhiều của, đi xe Lexus biển 9999.
Chỉ những nhân vật có mặt trong bức ảnh ngày hôm đó, Quản Thiên Kiều giải thích, Diêu Phú Văn phụ trách vận hành thường ngày của nhà khách, Hách Lai Vận phụ trách công việc ở phim trường, bao gồm cả vận chuyển hành khách, Kỳ Liên Bảo phụ trách mảng vận chuyển, tám cỗ xe tải chở hàng, không ngừng đem đồ dùng thường ngày cùng thịt cá trứng sữa tới trấn. Căn cứ vào tính toán của Quản Thiên Kiều, chỉ riêng cơm hộp thôi, thu nhập mỗi ngày đã hơn 40 vạn.
Con số này làm mấy người anh em chưa từng cầm trong tay khoản tiền lớn, mắt lồi cả ra.
Có điều vấn đề vì thế mà ra, Cừu Địch chống cằm nhìn một nam tử mặt trắng không râu đeo mắt kính, ăn mặc rất phong cách, giống phần tử trí thức từ hải ngoại trở về:" Tôi còn nhớ cô nói người này là Kim Ngạn Quốc của công ty khai phát du lịch phim trường Đại tây bắc."
Quản Thiên Kiều gật đầu xác nhận:" Đúng rồi hắn là giám đốc công ty con phía dưới Du lịch Hoa Hâm, nữ nhân bên cạnh là thư ký của hắn, Trương Thụy Hà, ừm có vài lời đồn thổi không hay lắm về cô ta, Diễm Hồng kể với tôi như thế."
" Thế thì không đúng rồi." Cảnh Bảo Lỗi đã hiểu vì sao Cừu Địch lại hỏi tới Kim Ngạn Quốc:" Về lý luận mà nói, Hoa Hâm là nhà đầu tư phim trường đại tây bắc, họ mới là bên thúc đẩy sản nghiệp xung quanh phồn vinh, đó là đường lối phát triển bình thường, nhưng mà tình huống bây giờ có vẻ không đúng lắm, Hoa Hâm trồng cây, Bằng Trình hưởng bóng mát. Sao họ có thể làm được điều đó? Chẳng lẽ Hoa Hâm vứt bỏ cả miếng bánh lởn đó, để nó rơi vào tay người khác?"
" Thì chuyện này tối hôm qua chủ quản Đường đã nói rồi mà." Bao Tiểu Tam thể hiện mình cũng nghiêm túc dự họp: " Bọn mày không nghe à?"
" Thì vấn đề chính là ở đó, hai bên vốn là kẻ thù sinh tử, làm sao lại thân mật đi cùng nhau như thế?" Cảnh Bảo Lỗi đặt đâu hỏi:
Í đúng rồi, Bao Tiểu Tam hơi chậm chạp, nhìn kỹ lại bức ảnh, Tông Bằng Trình và Kim Ngạn Quốc đứng với nhau rất gần, có nói có cười, đâu có giống đối thủ cạnh tranh, ai không biết còn tưởng bạn bè tụ hội, đối tác kinh doanh đi ăn mừng gì đó chứ.
" Còn chuyện hoang đường hơn cơ, Công ty khai thác du lịch phim trường Đại tây bắc cũng đặt địa điểm làm việc ở nhà khách phim trường giống Hữu hạn Bằng Trình." Quản Thiên Kiều nói thêm:
Bao Tiểu Tam hết nói nổi nữa rồi, thế này là kẻ thù hay thông gia vậy?
" Chẳng lẽ Du lịch Hoa Hâm ngồi đó nhìn chuyện chướng tai gai mắt này diễn ra?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
" Tôi vừa mới biết được một vụ án, do Công ty Cáp Mạn cung cấp, hơn ba năm trước ở nơi này xảy ra một vụ án hình sự. Khởi nguồn là tiền giám đốc do Hoa Hâm phái tới tên Lưu Kiến Đông, trong thời gian tại nhiệm giám sát công trình khu nghỉ dưỡng Hoa Hâm, bị thôn dân đương địa bao vây. Người phía Lưu Kiến Đông bị thương bảy người, bản thân hắn cũng bị thương nặng. Phía thôn dân nghiêm trọng hơn một chút, có một người bị thương ở đầu, cứu chữa hai tháng mới tỉnh lại, có điều lại thành kẻ ngốc ..." Quản Thiên Kiều nói tới đoạn cuối thì giọng hạ thấp xuống:
" Á, là Nhục Đôn à?" Bao Tiểu Tam nhanh miệng nói ra:
" Đúng, chính là hắn, hắn tên Hồ Lôi, trước kia cũng là tên tiền án chồng chất, sau khi biến thành kẻ ngốc thì người nhà hắn cứ kiện cáo mãi, chỉ cần Hoa Hâm phái người tới là bị thôn dân ở đây bao vây." Quản Thiên Kiều xòe tay, làm động tác bất lực:" Thế là chịu chết rồi, chẳng thể làm được gì, ngay cả khách sạn nghỉ dưỡng đầu tư không ít tiền kia cũng dang dở."