Chương 48: Mặt dày mày dạn!
" Tuần trước mọi người đã hoàn thành báo cáo thực tập rất tốt, tổng cộng chụp được 634 bức ảnh, phản ánh một cách khách quan giao thông, tài chính, trị an, cư trú và tin tức tương quan của phim trường ... Báo cáo này rất có trình độ của dân chuyên nghiệp, giám đốc Tạ vô cùng tán thưởng ..."
Đường Anh tán dương, bản báo cao dựa vào thông tin có được, bao nhiêu nhà hàng, tiêu hao bao nhiêu hộp cơm, lượng xe vận chuyển cùng với xe chui bao nhiêu, số lượng các đoàn làm phim, phân tích ra con số doanh thủ, thực sự ở trình độ rất cao.
Nghe những lời ấy, ba người Cừu Địch đều nhìn Quản Thiên Kiều, khỏi phải nói, bọn họ đúng là chơi quên cả việc rồi, người bận bịu nhất chính là Quản Thiên Kiều, cả tuần vừa rồi bọn họ có viết nửa chữ nào đâu, cái báo cáo đó đều do cô gái nhỏ này làm hết.
" ... Theo như tình huống mọi người điều tra được, mô hình thương nghiệp ở đó khả năng tồn tại vấn đề lớn mà người ngoài ngành không nhìn ra được. Nhà đầu tư của phim trường Đại tây bắc là Du lịch Hoa Hâm, đó là một công ty kinh doanh du lịch, công ty con tên là Công ty khai phát du lịch phim trường Đại tây bắc ..."
"Về lý luận mà nói, thu lợi cao nhất chính là ở mảng du lịch. Thế nhưng khách sạn nghỉ dưỡng bọn họ đầu tư cho tới nay chưa đưa vào sử dụng, hơn nữa theo mọi người điều tra được, nắm giữ các lĩnh vực ẩm thực, thuê trọ, diễn xuất, giao thông vận tải tựa hồ là Cty hữu hạn Bằng Trình. Đây khả năng chính là một mô hình thương nghiệp đặc sắc của Trung Quốc, nha đầu tư không thu lợi, bên hưởng lợi không đầu tư ... Cho nên mục tiêu tiếp theo của mọi người chính là công ty hữu hạn Bằng Trình."
Tiếp đó Đường Anh đưa ra một loạt bức ảnh do chính đám Cừu Địch chọn, có nhà khách phim trường, tòa nhà xây dở, mấy nhân vật quản lý, đến khi nhìn thấy Kỳ Liên Bảo, tới ngay cả Bao Tiểu Tam thích đùa cợt nhất cũng phải nghiêm túc, chuyện này không dễ gì đâu.
Ai từng chứng kiến cảnh hắn chỉ huy người ta đánh người đều không muốn dây dưa vào, hắn không ra tay, nhưng sự lạnh lùng khi đó làm người ta lạnh sống lưng.
Đường Anh tiếp tục nói:" Căn cứ vào tiến triển điều tra của mọi người, tôi đã xin phép công ty, quyết định nâng chi phí mỗi tuần cho mỗi người lên 2000 đồng, mọi người thấy sao, có lòng tin tiến thêm một bước không?"
Bao Tiểu Tam vừa nghe tới lương lên tới 2000 một tuần rồi, vội vàng giơ cao tay làm một tràng:" Có! Có có có có ..."
Sốt sắng hô xong thấy hai thằng bên cạnh không ho he gì, hắn vội vàng nói hộ:" Chị cứ yên tâm, bọn họ cũng có, chẳng qua là hơi xấu hổ, cho nên không nói ra thôi."
" Ok, vậy thì tôi yên tâm rồi, mai tiền sẽ chuyển vào tài khoản ... Mọi người, tôi đợi tin tốt lành, hẹn gặp lại."
Trò chuyện kết thúc, Bao Tiểu Tam hớn hở tạm biệt, phát hiện người khác đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái thì có hơi khẩn trương:" Sao thế, tao nói sai gì à?"
" Không sai, chỉ là thấy mày mặt dày mày dạn quá thôi." Cừu Địch nói với Bao Tiểu Tam, mắt lại liếc xéo Quản Thiên Kiều, em gái này lần nữa né tránh ánh mắt của y:
Cảnh Bảo Lỗi thể hiện lo âu rõ trên mặt, đang định nói thì Cừu Địch kéo đi, ba người rời phòng, Quản Thiên Kiều đóng cửa lại vẫn nghe thấy tiếng hú hưng phấn của Bao Tiểu Tam.
" Một ngày 200 đồng, mười ngày 2000 đồng, ngày ngày ăn thịt dê hầm với thập tam sai cũng không hết ... đi nào, tới quán lẩu Tứ Xuyên, hôm nay tôi khao!"
Cô khẽ cười, nhưng tiếp đó sắc mặt dần lo âu, cô cũng biết, cuộc điều tra tiếp theo sẽ có nguy hiểm khó dự đoán được.
Lúc này tuy mới chín giờ tối, nhưng cái trấn nhỏ tiên bái đã tắt đèn gần hết rồi, nơi này gần như không có cuộc sống về đêm, nhà hàng đã đóng cửa, chỉ có mấy nơi thấp thoáng hắt ra ánh sáng mà thôi.
Trên phố lại không có đèn đường, trắng sáng lờ mờ soi đường đi, ba chàng trai choàng vai nhau đi ra tạp hóa đầu ngõ mua rượu, cái giọng Bao Tiểu Tam làm chó sủa liên hồi, kinh động mộng đẹp của không ít người.
Vậy là tuần đầu tiên trôi qua như thế.
" Cừu Địch, làm sao đây, tối qua tao nghĩ, liệu bọn mình có nguy cơ bị người ta đập cho một trận không?"
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Bao Tiểu Tam bám theo Cừu Địch hỏi, hôm qua nghe thấy tiền tăng lên gấp đôi, máu cũng dồn lên đầu gấp đôi, hưng phấn quá độ, cái gì cũng dám hứa. Nhưng Bao Tiểu Tam có ngốc đâu, chuyện này nguy hiểm lắm, ở đây đếch phải Bắc Kinh, đánh không được còn có thể chạy, nơi này chạy cũng chết.
" Hai bọn tao xấu hổ, ngại không nói, hay là mày nói đi." Cừu Địch dùng luôn lời của Bao Tiểu Tam nói hôm qua để ném lại vào mặt hắn:
Bao Tiểu Tam nghẹn lời, thấy câu này sao quái quái, mất một lúc mới nhớ ra là lời của mình, lại chạy vội đuổi theo hai người kia:" Đừng đi, những 2000 đấy, bọn mình phải nằm giả chết bao nhiêu lần mới kiếm được chứ? Tao cũng đâu dễ dàng gì, mặt dày mày dạn cũng là để kiếm phúc lợi cho mọi người mà, tiền đã bày ra đó mà không lấy chẳng phải ngốc sao?"
Cừu Địch đang định trả lời hắn thì nhìn thấy Quản Thiên Kiều, thế là đảo mắt một cái, không muốn nói nữa, em gái này cho tới giờ, hành vi rất khả nghi.
Quản Thiên Kiều bắt kịp bọn họ, vừa đi vừa nói:" Tới cả phòng tôi đi, chúng ta cùng thương lượng, nếu thực sự không được, đợi lấy được tiền, tôi ủng hộ các anh đường ai nấy đi."
Một câu nói làm ba thằng con trai đứa mặt nhìn nhau, tựa hồ thoáng cái bọn họ đều thấp hơn em gái nhỏ bé này một đoạn.
Bây giờ đội ngũ nhỏ của bọn họ gần như chia rẽ rồi, ba chàng trai tính khí hợp nhau, hơn nữa cả ba đều là loại lăn lộn đường phồ, càng lúc càng không hợp với Quản Thiên Kiều. Bất kể là cách nói chuyện, ăn uống, tóm lại là làm cái gì cùng nhau cũng thiếu tự nhiên. Ngay cả Bao Tiểu Tam cũng nhận ra tính cách thô tục của mình không cách nào lọt vào mắt xanh em gái, cho nên quay trở lại vòng tay của các anh em.