Chương 7: Hành hung giữa đường.
Tên béo không vui vẻ gì cũng xuống xe, hắn đứng xa xa nhìn đồng bọn đang đi tới trước sân khấu tuyên truyền, đứng cùng với một đám nam thanh nữ tú tiếp thị. Nếu bình thường hắn không bỏ qua cơ hội đâu, mấy em gái đó mặc váy ngắn quá mông một gang thôi, không chỉ khoe cặp chân dài trắng miên man, mà váy ngắn nhẹ thế kia, chỉ cần đi lại bất cẩn một chút là chiêu đãi nam đồng bào no mắt rồi, cũng chính vì thế mà rất đông thanh niên vờ vịt tới tìm hiểu sản phẩm tiếp thị.
Chiêu thức thô thiển đó chẳng bao giờ lỗi thời.
Có điều giờ không phải lúc quan tâm, tên béo lại nhìn địa điểm, thực sự không phải chỗ tốt để ra tay, thời gian cũng không tốt, đang lúc đông người.
Với lại tên đồng bọn đó của hắn người cao lêu khêu, lưng lòng khòng, đi không thẳng, mắt thì lé, đứng trước sân khấu làm cô gái mặc áo thun váy xếp ly ngắn đeo băng tuyên truyền giật cả mình. Xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo cô gái tiếp thị không coi tên gầy mặt ngựa là gia súc, gượng gạo đưa tờ rơi cho hắn rồi lách qua một bên.
Ở bên cạnh một cô gái khác mặt mày thanh tú, làn da trắng hồng giới thiệu danh mục dịch vụ.
" Thôi thôi thôi, đừng tưởng tôi không biết, danh mục dịch vụ gì, toàn là lừa đảo." Tên gầy khinh bỉ:
" Anh nói đùa rồi, chỉ cần đăng ký dịch vụ, anh sẽ được tặng một chiếc di động." Tuyên truyền viên nhỏ nhẹ nói:
Í, không đúng, giọng nói tuy êm đấy, nhưng mà hơi khàn, tên gầy đang định trêu ghẹo em gái, ánh mắt thuận theo khuôn mặt thanh tú nhìn xuống, đến khí thấy trái cổ thì thiếu chút cho tay vào mồm:" Tôi khó khăn lắm mới lấy dũng khí bắt chuyện với một cô gái, không ngờ là nam, lừa nhau à?"
Mấy cô gái tuyên truyền ở bên cười ngã cả vào nhau, tuyên truyền viên kia bỏ mũ kiểu tiếp viên ra, tức giận nói:" Ai bảo với anh tôi là nữ?"
" Nam gì mà trông như nữ thế, kiểu người gì vậy?" Tên gầy trợn mắt, giờ mới để ý tên này mặc quần dài áo gile không giống các cô em khác:
" Này, anh chửi ai đấy?" Chàng trai khuôn mặt thanh tú tức giận:
" Cậu làm tôi buồn nôn tôi còn chưa tính sổ đấy, không thèm nói, xì!" Tên gầy phất tay bỏ đi, dáng vẻ căm ghét tột độ:
Chàng soái ca gương mặt giống nữ ấm ức lắm, lại còn bị đồng nghiệp cười trêu, tức giận hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Í, hình như không ổn rồi, cái mũ đỏ của mình đâu mất rồi, sao tờ rơi lại thiếu nhiều thế này? Hắn quay đầu tìm kiếm tức thì ngớ ra, gặp phải ma rồi, tên xấu xí vừa nãy đang đội mũ của hắn, nghênh ngang đứng trước cổng tiểu khu phát tờ rơi, làm tuyên truyền viên miễn phí, lại còn làm rất chuyên nghiệp.
Hắn tức lắm muốn đi tới lý luận, không ngờ biến cố phát sinh, tên gầy kia bất thình lình lên cơn, tóm lấy một nam tử trung niên nam tử vừa mời từ tiểu khu đi ra ... Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp, tóm lại là túm lấy người ta tát nhiệt tình, tờ rơi vương vãi đầy đất.
Tên béo đứng cảnh giới đằng xa nhìn thấy đánh nhau thì hưng phấn hô lên:" Ê ê ê, binh bốp hự, đánh quái rơi trang bị."
Vừa mới dứt lời thì nào ví tiền, nào di động của người bị đánh văn ra xa, đúng ra rơi trang bị rồi.
" Ê ê ê, binh bốp hự, rơi kim tệ đi!" Tên béo lại hô hào:
Lời còn chưa dứt thì tiền trong ví rơi ra, đúng là không ít kim tệ.
Nam tử bị đánh choáng váng muốn chống đỡ, không ngờ kẻ hành hung lại là cao thủ, một phát lên gối, một cú giật khuỷu, người đó trước gập xuống sau ngửa ra, lấy một tư thế cực kỳ bất nhã nằm vật ra đất.
Trình độ văn minh của cái thủ đô này đúng là cao, rất nhanh nhưng người đi ra đi vào đã vây thành vòng, chỉ trỏ la hét.
" Sao lại đánh người thế?"
" Mau gọi 110 đi!"
" Quá thiếu văn minh rồi."
Đúng là phong cách của thủ đô văn minh, chỉ nói không làm, người hô hào thì có, người ra tay làm việc nghĩa thì không. Tên gầy hành hung người ta xong còn căm phẫn dẫm lên, giơ di động của mình hô:" Bà con cô bác, chú thím anh chị phân xử cho tôi, chúng tôi ở đây tuyên truyền ưu đãi, thằng vương bát đản này lấy di động chụp trộm ngực với dưới váy các cô gái ... Mọi người xem, mọi người xem đi, bắt cả người lẫn tang vật nhé ... Ai giúp tôi một tay, bẻ tay hắn đưa tới đồn cảnh sát!"
Hắn vừa hô hào vừa đưa hình ra, quả đúng là ảnh chụm trộm rồi, thấy cả quần lót, thế là chớp mắt từ một kẻ hành hung hắn đứng trên tầm cao đạo đức. Khán giả xung quanh liền đổi chiều,"thứ đê tiện, đáng đánh" ," vô sỉ, đáng đời!". Chỉ có mấy nam nữ đang làm tuyên truyền trố mắt, một cô gái cổ áo hơi trễ che ngực, người vừa rồi bị chụp trộm chính là cô.
Tên gầy hành hung người ta vậy mà lại rất thông minh, thấy nam tử nằm trên mặt đất muốn nói, di chân tới, úi dời ơi, cái giày thể thao đó thối hoắc, làm ông ta ngạt thở luôn.
Đánh người xong rồi, tên gầy đang tính chuyện thoát thân thì bống nhiên trong đám đông có người hô:" Kìa, đó chẳng phải là đồn trưởng Trần của đồn công an Huệ Lý à? Ông ấy là cảnh sát còn gì."
" À, đây có giầy chứng nhận!" Người khác đá chân vào ví tiền:
" Đúng cảnh sát thật rồi!"
" Hả? Cảnh sát?" Tên gầy sợ sun vòi, tách đám đông cướp đường bỏ chạy:
Em gái ngực to đứng trên sân khấu từ xa ném đồ theo, tức tối chửi:" Đồ lưu manh!"
" Bắt lấy nó, đừng cho nó chạy!"
" Phía trước, bắt lấy thằng gầy kia!"
Tên gầy vừa chạy một cái, đám đông liền hỗn loạn, phía sau có người đuổi theo, xe tiếp ứng phía trước thấy đám đông ùa lên thì đập chân ga, con mẹ nó, chạy luôn.
Tên béo đồng bọn đứng ở mé trái nhìn cảnh toàn dân bắt cướp sợ nhũn chân, con mẹ nó, chạy nốt.
Tam Nhi gầy gò khóc không ra nước mắt nữa, nếu mà thực sự đánh cảnh sát, lại còn đánh bà nó đồn trưởng thì khỏi phải sống ở đây. Thấy đồng bọn bỏ rơi mình, vừa giận vừa sợ, tức thì hóc môn tuyến thượng thận tăng vòn vọt, đôi chân dài như siêu mẫu sải bước chạy.
Hắn chạy, cắm đầu cắm cổ mà chạy, chạy bán sống bán chết, băng qua rào chắn, chạy như bay trên lối đi bộ. Người phía sau ra sức hô hào, bắt lấy hắn, bắt lấy hắn.
Tên gầy trông ngu ngơ như thế cũng có ngốc cho lắm, bắt chước y hệt, tay chỉ về phía trước, hô hào:" Bắt lấy cô ta, cô gái kia là trộm."
Người qua đường thấy vậy thì đều dạt sang bên cho người ta đuổi trộm, đầu thì nhìn theo hướng hắn chỉ nhìn nữ tặc, hoàn toàn không biết thằng trộm vừa mới chạy qua bên cạnh.