Chương 23. -
Giáo dục mầm non cho trẻ nhỏ phần lớn là giúp đứa nhỏ có thể học được cách hợp tác và có ấn tượng ban đầu về tập thể, bình thường đều sẽ học những thứ đơn giản như ca hát, vẽ tranh. Nhưng giáo dục mầm non cho người định hướng còn sẽ tăng cường học tập tri thức có hệ thống, ví dụ như học ngôn ngữ chung của Đế Quốc, các kiến thức toán học đơn giản, vân vân và mây mây.
Mễ Hòa vì có bài học không qua được cuộc thi vào hai ngày trước, bây giờ rất cố gắng học tập tri thức, học các chữ cái, tự căn thuộc ngôn ngữ chung của Đế Quốc, chữ gì cũng học rất nhanh. Cô không dám giả vờ làm trẻ con quá đáng, xuất ra tinh thần và sức lực học tập như của người trưởng thành, biểu hiện vô cùng ưu tú.
Vợ Thượng Tá cũng cảm thấy Mễ Hòa thông minh hơn so với những đứa nhỏ khác, Mộc Thần ở bên cạnh bắt đầu học chương trình tiểu học, nói với Mễ Hòa một câu: “Em đừng có mà đắc ý, tới khi em học chương trình tiểu học cho người định hướng của bọn anh, em lập tức sẽ biết vì sao hai chúng ta lại có sự chênh lệch lớn như thế.”
Mễ Hòa: =.=
Cậu thiếu niên trẻ đã từng cùng cô xem ảnh ba chiều của người ngoài hành tinh và an ủi cô đâu mất rồi?
Vợ Thượng Tá nói với Mộc Thần: “Thần Thần, không được bất lịch sự như thế!”
Mộc Thần hậm hừ hai tiếng, cho Mễ Hòa một ánh mắt đắc ý, rồi bày ra bộ dáng chờ xem kịch vui.
Hannah cũng biết gần đây biểu hiện của Mễ Hòa rất ưu tú, cảm thấy đứa nhỏ được tạo ra từ trứng của mình không thể nào quá kém được, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Sau khi tan học Mễ Hòa ở lại xem con gà hai đầu, bọn nó sống trong bể nuôi cấy khép kín trông có chút khô héo, hai cái đầu co rụt lại ghé vào nhau, trông chẳng có chút sức sống nào.
Mễ Hòa nghĩ tới dáng vẻ bọn nó đã từng cùng nhau hùng dũng oai vệ chạy tới chạy lui trong căn cứ, cô có chút đau lòng, nên xin Trung tá Dương dẫn cô lên mặt đất để bắt sâu cho bọn nó ăn.
Tất nhiên Trung tá Dương đồng ý, gần đây anh ấy đối xử với Mễ Hòa tốt hơn so với trước kia, vốn dĩ là một người cha nhị thập tứ hiếu, dáng vẻ anh ấy gần đây đơn giản giống như Chân Thần toàn năng của con gái. Trong lúc hai người đang bắt sâu, Trung tá Dương vô cùng cẩn thận hỏi cô: “Mật Đường, con có thấy em trai đang được nuôi dưỡng trong trụ nuôi cấy ở phòng thí nghiệm không?”
Mễ Hòa gật gật đầu: “Em trai nho nhỏ.”
Trung tá Dương nói: “Bé cưng có thích em trai không?”
Mễ Hòa nói: “Thích ạ.”
Trung tá Dương vừa nghe cô nói thích, người cha ngu ngốc thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: “Bé cưng, chờ sau nay em trai ra ngoài cũng thích chị gái, tương lai con dẫn em đi chơi được không?”
Mễ Hòa lại nói: “Được ạ.” Rồi còn nói tiếp: “Em trai là người định hướng, bé cưng là người thường, đần.”
Trung tá Dương lại càng thêm đau lòng cho con gái, nói: “Cho dù em trai là người định hướng, đó cũng là em trai con, nếu nó không nghe lời con, cha sẽ đánh nó, tên nhóc thối thì phải bị đánh!”
Mễ Hòa nghe cha nói thế thì cười khanh khách, ôm lấy Trung tá Dương. Anh ấy cũng ôm lấy cô con gái nhỏ vừa thơm vừa mềm, cảm thấy trái tim mình đều biến thành nước, có con gái thật là tốt, Mật Đường nhất định là lễ vật mà Chân Thần toàn năng tặng cho anh ấy.
Mễ Hòa mang sâu bắt được tới đút cho con gà hai đầu ăn, cô lén lút mở nắp bể nuôi cấy ra, đổ sâu vào trong, con gà hai đầu nhìn nhìn mấy con sâu, rồi lại rũ đầu xuống, hiển nhiên là bọn nó không muốn ăn.
Mễ Hòa nói: “Cô Cô, mày phải kiên cường lên.”
Cô nhìn dáng vẻ chẳng có chút tinh thần nào của gà hai đầu, lại nhớ tới trước kia cô thường xuyên xoa đầu nó, khiến nó vui mừng tới kêu khanh khách, cô vươn tay xoa xoa rồi vỗ vỗ đầu nó một chút.
Chính một cái vỗ này, một đầu gà trong số con gà hai đầu bỗng nhiên mổ vào tay cô, ngón tay nhỏ mềm mại chảy ra một chút máu.
Hai cái đầu gà dựng lên một chút, chớp mắt nhìn Mễ Hòa.
Vốn dĩ Mễ Hòa vì bị mổ mà tức giận, nhưng khi nhìn bộ dáng con gà hai đầu cùng nhau nhìn mình, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy, cảm thấy con gà hai đầu này là đang hận cô đã vứt bỏ bọn nó.