Chương 27. -
Kể từ khi Mễ Hòa bắt đầu trồng lúa nước, dưới sự dặn dò của thượng tá, Mộc Thần cũng trồng lúa nước theo cô, trong quá trình còn phải cùng nhau viết nhật ký quan sát nữa.
Kỳ thật Mộc Thần không thích chút nào, cảm thấy bản thân tương lai không muốn tiếp tục học khoa học phân tử và sự sống nữa, càng không muốn đi làm nông hay xem người máy làm ruộng, nên chẳng mấy tình nguyện.
Nhưng sau đó, chú trung tá đã giải thích cho cậu về sự quý giá của mấy hạt giống mà cậu ta nhận được, cũng như khả năng cao cậu ta sẽ trở thành một trong những người đầu tiên trong vũ trụ được ăn loại lúa nước quý báu này, giờ cậu ta lại có thể tự tay trồng ra chúng, há chẳng phải là một trải nghiệm rất ngầu lòi hay sao?
Lời giải thích này quả nhiên khiến cậu thiếu niên Mộc Thần động lòng, Mộc Thần muốn đăng chuyện ngầu ơi là ngầu này lên Tinh Võng, để đám bạn ở Mars ngưỡng mộ mình.
Và cứ thế, lúc Mễ Hòa và Mộc Thần lên lớp, trong cuộc đối thoại của họ khi nào cũng sẽ có một đoạn kiểu như vầy: “Mạ non của em đã mọc chưa?”
“Mọc rồi.”
“Mọc ra mấy lá rồi?”
“Bốn lá.”
“Dựa theo ghi chép của cha, không bao lâu nữa chúng ta sẽ phải tách mạ ra để cấy đó.”
Mễ Hòa nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại nghĩ thầm: tổng cộng chỉ có mười mấy cây mạ non, đừng nói long trọng như kiểu cấy mạ tập thể thế chứ.
Dù vậy, hai người vẫn hẹn nhau ngày đó, sau khi học tiết ngôn ngữ xong sẽ cùng nhau về nhà để cấy mạ non, cấy xong của mình thì lần lượt tới nhà của mỗi người để xem thành quả của người kia.
Mộc Thần thấy mạ non của cô phát triển tươi tốt, lá non xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống, hiếm lắm mới khen được một câu: “Em chăm mạ non tốt quá ta!”
Mễ Hòa khá là đắc ý, cảm thấy có lẽ bản thân đã được thừa hưởng gen di truyền của Hannah.
Buổi tối cô đem sổ ghi chép sinh trưởng tới phòng thí nghiệm cho Hannah xem, lại không thấy cô ấy đâu, cối cùng chỉ đành quay về. Vừa bước đến ngã rẽ, cô bỗng nhìn thấy chú thượng tá bước ra từ phòng đặt dụng cụ thí nghiệm - căn phòng ngày thường ít có ai dùng. Tuy anh ta giả vờ như không có chuyện gì, nhưng Mễ Hòa lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho nên Mễ Hòa không cất tiếng gọi, bởi vì vóc người cô nhỏ, thượng tá không nhìn thấy cô, chỉ vội vàng rẽ sang hướng khác.
Nhưng ngạc nhiên thay, chưa đến hai phút sau, Hannah lại bước ra từ căn phòng đó.
Lúc cô ấy đi ra, tay vẫn còn đang chỉnh trang lại cổ áo, động tác rõ ràng như vậy khiến Mễ Hòa ngay lập tức hiểu ra, hai người này sợ là…
Nhưng Mễ Hòa không dám nói với ai, sợ cha biết sẽ đau lòng, chi bằng giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì cả.
Nhưng không lâu sau đó, việc này lại bị người khác đoán được.
Nguyên nhân là, trong phòng thí nghiệm lại xuất hiện thêm một phôi thai của Hannah và thượng tá.
Dù Mễ Hòa có muốn giả vờ như không biết thì sớm muộn gì cũng có người nói chuyện này cho trung tá Dương biết. Quả nhiên, mấy ngày gần đây, tâm trạng của trung tá Dương khá là suy sụp, nhưng anh ta không làm những hành động như là xông ra ngoài, đi tìm Hannah chất vấn, kiểu quan hệ nam nữ giữa những người trưởng thành thế này không thể quá nghiêm túc với nó được, đúng không?
Hiển nhiên vợ thượng tá cũng đã biết chuyện này. Lúc đến nhà cô ta học chung với Mộc Thần, Mễ Hòa có hơi lo vợ thượng tá sẽ mặt nặng mày nhẹ với cô, không thì cũng châm chọc vài câu để trút nỗi hận trong lòng, kết quả lúc Mễ Hòa nhìn thấy vợ thượng ta, phát hiện cô ta vẫn có thể mỉm cười với mình, cười, nụ cười vừa tự nhiên lại tao nhã, không chút thất thố, độ cong cũng không lệch dù chỉ một tí.
Tóm lại, trông cô ta như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, bình thường như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy, khiến Mễ Hòa cảm thấy vợ thượng tá thật sự quá lợi hại, dù có thể chỉ đang giả vờ thì kỹ thuật cũng thuộc hàng xuất sắc.
Hơn nữa, ngày thường, Mễ Hòa quan sát thấy lúc hai vợ chồng thượng tá ở chung với nhau cũng có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, thật khiến Mễ Hòa tâm phục khẩu phục, cũng như mở rộng thêm hiểu biết của cô với hôn nhân giữa những người định hướng trong thời đại này.
Vì người định hướng có chỉ số IQ cao nên họ nghiêng nhiều về lý trí hơn là cảm xúc, dẫn tới lối tư duy và hình thức hôn nhân của họ có lẽ không quá giống người ở cổ địa cầu. Nhưng Mễ Hòa không thích kiểu này, không biết phải giải thích thế nào nhưng cứ có cảm giác lạnh lẽo lắm.
Diễn biến tiếp theo của sự việc này là không lâu sau đó, phôi thai kia chết.
Trung tá Dương cũng khôi phục lại sức sống.
Trái lại, tâm trạng Hannah tụt dốc tận mấy ngày.