Chương 33. -
Kể từ hôm được nếm thử cá vàng Lapra trân quý, tâm trạng vui vẻ và phấn khích của Mễ Hòa kéo dài suốt mấy ngày liền, nhưng chẳng bao lâu nữa là đến kỳ thi cuối kỳ của năm thứ hai trong chương trình học cho người định hướng rồi, thế là Mễ Hòa lại cắm đầu gấp rút ôn tập.
So với Mộc Thần vô cùng thảnh thơi thì thành tích môn tiếng Duetch và tiếng Alex của cô vẫn kém chút đỉnh, tỷ như tiếng Deutch chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, còn tiếng Alex mới hơn tám mươi điểm.
Thật ra Mễ Hòa cảm thấy kết quả này không hề tệ, với cái tự căn biến thái của tiếng Deutch, cô có thể đạt tiêu chuẩn là đã cố gắng hết sức, còn tiếng Alex được hơn tám mươi điểm đã là một kết quả rất cao rồi đó.
Thế nhưng lúc Doro biết được điểm số của cô, thân là người Alex duy nhất ở đây, Doro cảm thấy thành tích môn tiếng Alex này khiến ông ấy không vui chút nào, hệt như đang khiêu chiến lòng tự tôn của người Alex là ông ấy vậy. Thế là ông ấy quyết định sẽ tổ chức trại huấn luyện mùa hè cho Mễ Hòa.
Từ ngày đó, Mễ Hòa bị bắt lẽo đẽo theo sau Doro mọi lúc, Doro sẽ trao đổi với cô bằng tiếng Alex, chỉ cần Mễ Hòa trả lời chậm vài giây là sẽ bị cây roi nhỏ trong tay ông ấy đánh vào chân. Giờ Mễ Hòa sắp được một mét hai rồi, cao hơn Dora cả một khoảng, nhưng Doro vẫn có thể đánh cho Mễ Hòa chạy té khói. Mà mỗi lần như vậy, ông ấy lại mắng cô: “Còn dám trốn hả? Thi được có tám mươi điểm là sao, ngày thường cháu học hành kiểu gì vậy hả?!” Mễ Hòa vội trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Cháu là người bình thường mà, đâu phải người định hướng, tám mươi điểm là cao rồi đó chứ.”
Doro đáp: “Trong hơn trăm năm sống trên đời, với ông mà nói, không có người định hướng hay người bình thường gì cả, chỉ có người không biết cố gắng và người luôn nỗ lực hết mình thôi.” Câu nói này khiến Mễ Hòa nghẹn họng, không biết phản bác kiểu gì.
Ngày nào cô cũng lẽo đẽo bên cạnh Doro học thuộc lòng tự căn, trình độ tiếng Alex cũng tiến bộ nhanh như bay.
Mà các nhà khoa học phân tử và sự sống trong phòng thí nghiệm cũng đã quen với cảnh Doro cao nửa mét ngày ngày cầm roi nhỏ đánh Mễ Hòa cao hơn một mét, thậm chí còn xem như tiết mục giải trí.
Hannah còn lén lút nói với Mễ Hòa rằng: “Con có biết năm ấy, lúc mẹ thi vào để trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư Doro là phải cố gắng hết sức, trổ hết tài năng thì mới có thể vượt qua mấy nghìn người cạnh tranh mà vào đây không? Bài kiểm tra nghiên cứu sinh của giáo sư Doro khó đến cỡ nào, con có biết không?” Ngụ ý, hiện tại giáo sư Doro chịu phụ đạo cho cô mỗi ngày như vậy có thể nói là vô cùng hiếm thấy, chẳng khác nào trời sập cả!
Nghe xong, Mễ Hòa lập tức cúi đầu nhận sai, mỗi lần bị Doro đánh cô cũng không dám né nữa, còn nũng nịu nói: “Dodo là tốt nhất!”
Doro hừ một tiếng, nói: “Cái con nhóc quỷ này, chỉ biết làm nũng thôi.”
Mễ Hòa nghe xong thì ôm chầm lấy ông ấy, dùng sức hôn lấy hôn để lên cái đầu bầu dục màu đỏ của ông ấy, còn dính cả nước miếng, khiến Doro cũng chỉ biết bó tay bất lực.
Sau một thời gian học tiếng Alex, thành tích cũng xem như êm êm, Doro bắt đầu chuyển sang dạy cô tiếng Deutch. Mễ Hòa hoang mang hỏi: “Sao Dodo lại biết nói tiếng Deutch?”
Doro bình tĩnh trả lời: “Ông biết tận mười sáu thứ tiếng trong vũ trụ lận.”
Quả nhiên, người Alex mới là biến thái thật sự.
Sắp tới Doro muốn lên bề mặt Trái Đất để thu thập tiêu bản, bèn dẫn cả hai đứa nhóc Mễ Hòa và Mộc Thần theo luôn.
Vợ thượng tá cảm thấy Mộc Thần có thể tiếp xúc gần với một nhân vật như giáo sư Doro là một chuyện đáng để vui mừng, thậm chí còn bảo thượng tá chủ động hỏi Doro xem lúc phụ đạo cho Mễ Hòa có thể kèm luôn cho Mộc Thần không.
Nể mặt thượng tá, Doro đã đồng ý.