Chương 34. -
Mễ Hòa đã quá quen thuộc với quy trình lên bề mặt Trái Đất, vừa bước vào tàu ngầm bong bóng, cô lập tức thay sang đồ bảo hộ, khi tiến vào đáy biển sâu còn ung dung giới thiệu với Mộ Thần: “Anh Thần Thần, anh xem, đó là kiến trúc Vạn Lý Trường Thành nổi tiếng của cổ địa cầu đó, có phải trông hùng vĩ lắm không?”
Mộc Thần im lặng ngắm một lúc, rồi nói với Mễ Hòa: “Không thấy hùng vĩ chỗ nào cả.”
Mễ Hòa khinh bỉ: “Đó là do anh không biết thưởng thức.”
Là một người ra đời ở thiên hà Lyra, Mộc Thần thật sự không thể nào hiểu nổi tình cảm sâu sắc dành cho kiến trúc trên cổ địa cầu của Mễ Hòa – người được sinh ra trên Trái Đất.
Trái lại, Mộc Thần càng thấy hứng thú với quái vật bạch tuộc biến dị trong vùng biển này hơn. Bấy giờ, quái vật bạch tuộc khổng lồ biến dị đã bao lấy vỏ ngoài phi thuyền bằng mấy cái tay của nó, thậm chí, Mễ Hoà và Mộc Thần ngồi bên trong còn có thể nhìn rõ cấu tạo từng cái giác hút của quái vật bạch tuộc nữa cơ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Mộc Thần không kiềm được mà “oa” một tiếng, sau đó cầm thiết bị đầu cuối ra chụp hình quái vật bạch tuộc lia lịa, có lẽ là lại đăng lên Tinh Võng để khoe khoang với mấy bạn nhỏ ở Mars của cậu ta rồi.
Tàu ngầm chạy thẳng lên mặt nước, đến đất bằng, lúc này Doro mới dùng điện giật chết quái vật bạch tuộc, có điều vỏ ngoài tàu ngầm cũng trở nên loang lổ, chỗ đen chỗ trắng do dính phải mực ăn mòn được phun ra từ miệng quái vật bạch tuộc. Điều này khiến Doro cực kỳ không vui, bởi loại mực này rất khó tẩy sạch.
Lúc tàu ngầm dừng lại, quái vật bạch tuộc cũng nằm xụi lơ trên mặt đất, Mễ Hòa và Mộc Thần phấn khích chạy vòng vòng quanh bạch tuộc, ngó đông ngó tây.
Mộc Thần đang dùng tay chọc giác hút của quái vật bạch tuộc, Mễ Hòa đã nghĩ đến chuyện xa hơn. Cô vừa nuốt nước miếng vừa nói với Doro: “Dodo, ăn!” Cô chỉ tay vào con bạch tuộc, nước miếng tuôn trào.
Doro hỏi cô: “Có mang theo thuốc khắc chế phóng xạ không?”
Mễ Hòa gật đầu thật mạnh, ô nhiễm phóng xạ gì chứ, sao quan trọng bằng đồ ăn ngon được?
Doro cũng phục cô luôn: “Không thể uống quá nhiều thuốc khắc chế, cháu hẳn là biết nhỉ?”
Mễ Hòa đáp: “Cháu hứa chỉ ăn một chút thôi ạ.”
Sau đó, trong lúc Doro đi sưu tập tiêu bản, Mễ Hòa và Mộc Thần cắt một cái xúc tua thật lớn xuống, chặt thành vài khúc, rồi xuyên vào một nhánh cây, đặt lên phía trên ngọn lửa để nướng.
Hiển nhiên hôm nay Mễ Hòa đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi mới đi. Cô lấy ra một bịch muối đã qua xử lý chống phóng xạ, rải đều lên trên bề mặt của cái xúc tua đang được nướng tí tách trên ngọn lửa.
Doro vừa trở về đã lập tức bị mùi hương này hấp dẫn. Đúng lúc này, Mễ Hòa cầm một xiên bạch tuộc vừa chín tới đưa cho ông ấy: “Dodo, ăn!”
Doro lắc đầu, ông ấy không ăn thức ăn trên Trái Đất.
Mễ Hòa tiếc rẻ rụt tay về, rồi tiếp tục ngấu nghiến bạch tuộc với Mộc Thần.
Xúc tua của con bạch tuộc này lớn đến lạ, dù nhánh cây của hai người chỉ xiên một khúc nhỏ thì lúc nướng xong cũng vẫn cứ to hơn cả đầu của hai đứa gộp lại, nên hai người có thể cặm cụi ăn thoả thích.
Mễ Hòa chưa từng ăn con bạch tuộc nào lớn như vậy! Dù mùi vị của nó không ngon bằng bạch tuộc cô từng ăn ở kiếp trước, chất thịt cũng không dai và đàn hồi như trong trí nhớ, nhưng so ra vẫn ngon hơn cái món giun cắt khúc hấp kia gấp mấy lần.
Mễ Hoà hạnh phúc đến híp cả mắt, khoảng thời gian gần đây thật sự sung sướng quá chừng, vài ngày trước thì được ăn cá vàng Lapra ngon nhất, quý nhất vũ trụ; hôm nay lại được thưởng thức chân bạch tuộc nướng khổng lồ, thế là trong lòng bỗng nổi lên hy vọng với ước mơ mở tiệm cơm nhỏ trong tương lai, bởi cô phát hiện trong vũ trụ này không phải thứ gì cũng kỳ lạ và khó ăn cả!