Chương 44. -
Hannah âm thầm liếc mắt trong lòng, thầm nghĩ đã nhiều năm thế rồi mà chị cả vẫn còn dùng loại thủ đoạn cũ kỹ này, giả bộ âm thầm dẫm người khác nâng trò xiếc của mình lên. Năm đó cô ấy còn trẻ, bây giờ tất cả mọi người đều đã lớn tới thế này rồi, con cái cũng có cả, Hannah căn bản không thể nào tiếp tục để cô ta dẫm Mễ Hòa nâng Lita lên.
Trên mặt Hannah vẫn giả vờ kinh ngạc: “Ồ? Lita đã sắp lên cấp ba rồi sao? Thật không tồi nha!”
Cô ấy xoa xoa đầu Mễ Hòa, nói: “Mễ Hòa kém hơn rất nhiều, bình thường chỉ theo giáo viên ảo trên Tinh Võng học chương trình tiểu học cho người định hướng, năm nay học xong chương trình tiểu học, bây giờ đang được nghỉ hè, nên cùng em tới Mars chơi một chút.”
Mễ Hòa ngẩng đầu nhìn Hannah, thấy cô ấy không tức giận cũng chẳng có vẻ gì là mất mát, tâm lý rất ổn định, rồi nghe Hannah nói tiếp: “Bản thân con bé là người thường, bọn em quản giáo cũng thả lỏng, không muốn con bé quá mệt mỏi, nhưng giáo sư Doro thì ngược lại quản con bé rất chặt.”
Vừa nhắc tới tên giáo sư Doro, bác cả mới phản ứng một chút, tùy tiện hỏi: “Đó là giáo sư Doro Frankenz Bidamika sao?”
Hannah lơ đãng gật đầu: “Đúng vậy, chính là giáo sư Doro đã dạy em khi em học tiến sĩ, năm đó em tốn không ít công sức để vượt qua bài thi tiến sĩ ở chỗ của ông ấy đấy, sau đó em ở lại căn cứ Trái Đất, cũng tham gia tổ nghiên cứu khoa học của giáo sư Doro.”
Ông ngoại nói: “Giáo sư Doro là người rất có địa vị trong khoa học sự sống phân tử.”
Sau đó ông ấy tò mò hỏi: “Quan hệ của ông ấy và Tiểu Mễ nhà chúng ta rất tốt sao?”
Hannah nói: “Đại khái là giáo sư cảm thấy căn cứ Trái Đất chỉ có mỗi một đứa nhỏ là Mễ Hòa nên khá quan tâm chăm sóc con bé, không chỉ thường dẫn con bé ra mặt đất thu thập tiêu bản, còn dạy thêm cho con bé tiếng Alex và tiếng Deutch. Hơn nữa, đứa nhỏ Mễ Hòa nhà chúng ta chỉ là người bình thường, một lúc học hai ngôn ngữ nên học không được tốt lắm, cũng khiến thầy ấy phải nhọc lòng nhiều hơn.”
Mọi người nghe thấy vị giáo sư huyền thoại trong truyền thuyết khoa học sự sống phân tử vậy mà lại dạy thêm cho một người bình thường như Mễ Hòa? Trong toàn vũ trụ có bao nhiêu con người và người ngoài hành tinh đều chờ đợi giáo sư Doro có thể giảng cho bọn họ một tiết học đấy? Một vị giáo sư vĩ đại như thế mà lại giảng giải tiếng Alex và tiếng Deutch đơn giản nhất cho bé gái đang an tĩnh ngồi ăn bánh ngọt này à?
Lúc này bà ngoại lại nói: “Chắc là Mễ Hòa hợp ý với giáo sư Doro, dù sao con bé trông cũng rất ngoan ngoãn.”
Từ khi cô mới vừa vào cửa, thái độ của bà ngoại với Mễ Hòa đã rất rõ ràng, bà ấy khách sáo nói vài câu, còn những lúc khác thì coi cô giống hệt như khách tới thăm nhà. Thế nhưng bây giờ bà ngoại lại khen cô ngoan ngoãn, đương nhiên Mễ Hòa có thể nghe ra được sự khác biệt trong đó, có điều cô chỉ cười cười nhìn bà ấy, không nói thêm gì cả. Rõ ràng, hôm nay, chỗ này là sân nhà của Hannah.
Lita ngồi bên cạnh nghe được bà ngoại bình thường vô cùng nghiêm khắc thế mà lại khen Mễ Hòa một câu, hơn nữa lại còn nghe thấy có giáo sư nổi tiếng cùng chơi đùa với Mễ Hòa, còn giảng bài cho cô, trong lòng chị ấy không vui chút nào, thầm nghĩ nếu chị ấy cũng ở Trái Đất thì giáo sư Doro sao lại phản ứng lại Mễ Hòa chứ? Chắc chắn ông ấy sẽ càng thích chị ấy hơn!
Mễ Hòa không biết trong lòng mọi người lại suy nghĩ lòng vòng nhiều như thế, từ nhỏ cô đã biết giáo sư Doro rất được tôn kính, nhưng tới bây giờ cô mới biết hóa ra ông ấy tài giỏi tới vậy, trong lòng thầm nghĩ lúc cô ở Trái Đất thường xuyên được giáo sư Doro chăm sóc, tới Mars rồi vẫn còn mượn ánh sáng của ông ấy, khi nào quay về cô nhất định phải mua nhiều quà hơn cho ông ấy mới được!
Hannah cũng là người thấy tốt thì biết dừng lại, không nói thêm những cái khác nữa, nhưng ngược lại có một chuyện xen ngang như thế này, người nhà Linley cũng đối xử với Mễ Hòa nhiệt tình hơn một chút, tươi cười cũng trở nên chân thật hơn một chút, chỉ có Lita hình như càng ghét cô hơn.