Chương 46. -
Chị họ Lita vẫn cảm thấy mấy lời này của Mễ Hòa chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, mắt chị ấy trợn trắng, ý châm biếm rất rõ ràng, có điều chị ấy cũng chẳng nói thêm gì, nhíu mày nhìn tài liệu học tập trên thiết bị đầu cuối. Chị ấy không có nhiều thời gian để lãng phí trên người bình thường ngu ngơ này, người thường này lại còn mới tốt nghiệp tiểu học, hai người họ căn bản không cùng một thế giới, so đo với cô thật sự quá tự hạ thấp bản thân.
Mễ Hòa không biết suy nghĩ trong lòng Lita, cô nhân lúc Lita không chú ý mà đi ra ngoài, sau đó liên hệ với người máy Kardashian ở Trái Đất thông qua thiết bị đầu cuối.
Bởi vì Trái Đất cách chỗ này quá xa, bọn họ phải mất một lúc mới có thể kết nối tín hiệu được, hơn nữa đối thoại cũng không thể liền mạch liên tục. Mễ Hòa chỉ dẫn cho anh ta xác định vị trí của Hannah.
Trong tình huống bình thường, không ai tùy tiện cấp quyền định vị riêng tư của mình cho người khác, nhưng năm đó khi Mễ Hòa còn nhỏ luôn có rất nhiều chuyện xảy ra, Hannah đã mở quyền hạn này cho người máy, cho nên Mễ Hòa vẫn luôn cảm thấy Hannah thật ra rất tốt.
Mễ Hòa vẫn muốn nhìn thử một chút người mà Hannah sẽ xem mắt, muốn giúp Trung tá Dương đấu tranh một chút.
Sau khi ra khỏi nhà, leo lên phi hành khí, rất nhanh cô đã tới được chỗ Hannah xem mắt. Hóa ra đó là một cửa hàng bán thuốc dinh dưỡng. Sau khi cô vào trong cửa hàng mới phát hiện ra chỗ ngồi ở đây đều được đặt trong những khoang thực tế ảo có hình giống như những quả trứng gà lớn, căn bản không nhìn ra được người trong đó là ai.
Nhân viên phục vụ là một người máy, sau khi nó đưa cô tới một khoang thực tế ảo xong, nhấn mạnh câu nói: “Cô gái, trẻ vị thành niên không được phép uống thuốc dinh dưỡng có chứa chất gây ảo giác, tiệm chúng tôi sẽ không cung cấp nó cho cô.”
Mễ Hòa đi vào nhìn những khoang thực tế ảo này thì đã đoán được có lẽ hôm nay cô sẽ không nhìn thấy được cái gì cả, nhưng vẫn ôm chút may mắn hỏi người máy: “Xin hỏi, vừa rồi có một cô gái tầm hơn ba mươi tuổi mặc trang phục màu tím vào đây không?”
Giọng nói ấm áp của người máy vang lên: “Xin lỗi cô, chúng tôi không thể để lộ bất kỳ thông tin gì của khách hàng.”
Mễ Hòa bất đắc dĩ, gọi một ly thuốc dinh dưỡng rồi đuổi người máy đi, chờ nó đi rồi, cô lại bước ra khỏi khoang thực tế ảo, nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm được chút manh mối gì đó.
Có điều cả đại sảnh rộng lớn chỉ có những quả trứng gà lớn, căn bản chẳng nhìn thấy được gì, thậm chí còn chẳng có người sống nào đi lại bên ngoài cả.
Mễ Hòa thở dài, tính uống xong ly thuốc dinh dưỡng này sẽ lén lút về lại nhà Linley.
Kết quả lúc cô xoay người đi thì nhìn thấy đằng sau cô có hai người, cậu trai trẻ có tóc màu xám bạc cười hì hì nói: “Em chính là con gái của cô Linley mà chú anh đang xem mắt sao?”
Đứng bên cạnh cậu ấy là một cậu trai trẻ khác tóc đen, đeo mắt kính, cũng không nói lời nào.
Ánh mắt của Mễ Hòa thoáng chốc đã bị cậu thiếu niên có mái tóc bạc óng ánh trước mặt thu hút. Không phải cô chưa từng nhìn thấy cậu thiếu niên tuấn tú, dáng người cao ráo, đẹp trai nào, đặc biệt là gần đây, trên Tinh Võng đang chiếu một chương trình giải trí cực kỳ nổi tiếng tên là “Ca vương toàn ngân hà”, trong chương trình có một cậu bé vô cùng hot, được khán giả xưng là “Thiên sứ thật trên đời”. Cậu bé đó sở hữu đôi mắt xanh và mái tóc bạc, dung mạo xinh đẹp vô cùng, trông chẳng khác nào thiên thần trong trí tưởng tượng của mọi người.
Nhưng cậu thiếu niên tóc bạc trước mặt lại có đôi mắt xanh xám, chỉ cần đứng yên ở đó, khóe miệng khẽ nhếch, đã đủ khiến tầm mắt của Mễ Hòa không dời đi nổi rồi, bởi vì cậu thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi này thật sự quá ưa nhìn!