Chương 5. -
Lúc xế chiều, cô lại bị người máy ôm vào chỗ Hannah kiểm tra thân thể.
Hầu như mỗi tuần cô đều sẽ được ôm vào chỗ Hannah quét hình thân thể, lần nào cô cũng có thể nhìn thấy trong tay Hannah xuất hiện một hình chiếu, một vài con số màu xanh lam lấp lóe ở trong không khí, thế nhưng Mễ Hòa cũng không hiểu một chữ.
Lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa từ vẻ mặt của Hannah mà xem, số liệu của thân thể cô cũng không có xuất hiện dị thường gì.
Có điều Hannah vẫn rất lạnh nhạt với cô, từ khi sinh ra đến bây giờ, Hannah đều không có ôm lấy cô, giải thích một cách hoàn mỹ thái độ "Tôi chỉ cống hiến một quả trứng".
Sau khi quét hình xong, người máy lập tức ôm cô lui ra ngoài, Mễ Hòa thấy Hannah cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ở chỗ đó quan sát đối tượng thí nghiệm, quỷ thần xui khiến, Mễ Hòa gọi Hannah một tiếng: "Mẹ, mẹ!" Ban đầu nói chuyện, phát âm của cô còn mơ hồ, gọi mẹ mà nghe như gọi "sao sao".
Nhưng một tiếng này cũng làm cho Hannah giật nảy cả mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn Mễ Hòa đang ưỡn cổ, nói một câu: "Con gọi một tiếng nữa đi?"
Nhiều ngày như vậy Mễ Hòa rốt cục nhìn thấy vẻ mặt khác ngoại trừ bình tĩnh và bình thản trên mặt Hannah, lần nữa mơ hồ kêu một tiếng: "Sao, sao!"
Hannah nhìn thấy đường viền khuôn mặt tương tự mình, trong lòng đến cùng vẫn mềm nhũn, dù rằng không có chịu nỗi khổ mười tháng mang thai, nhưng dù gì cũng quan sát mười tháng ở trong máng nuôi cấy, còn là một phần sinh mệnh bồi dưỡng ra từ thân thể cô ấy.
Mễ Hòa thấy cô ấy có xúc động, lập tức giãy giụa đưa tay về phía cô ấy, muốn cho Hannah ôm cô.
Người máy đúng lúc dịch ngôn ngữ tay chân của Mễ Hòa cho Hannah: "Giáo sư Linley, tiểu thư Mễ Hòa muốn ngài ôm tiểu thư."
Nhưng Hannah đi tới, cũng không xuống tay được, cô ấy căn bản không học được cách ôm đứa nhỏ, tay cô ấy mới đưa về phía Mễ Hòa, đã bị Mễ Hòa bắt được trong một phát, cảm giác được một đứa bé non mềm nắm lấy, có thể cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của cô.
Rốt cuộc vẫn là mối liên kết của huyết thống.
Trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Hannah không khỏi trở nên nhu hòa, cô ấy cẩn thận hỏi thăm người máy kỹ xảo ôm trẻ con, mới cứng ngắc ôm Mễ Hòa vào trong lòng.
Mễ Hòa vừa đến trong lòng cô ấy thì lập tức ôm cổ cô ấy, dùng khuôn mặt nhỏ dán vào gò má cô ấy.
Cô nghĩ đời trước cha mẹ mình mất sớm, được ông nội nuôi lớn, tuy rằng ông nội yêu thương cô hết mực, nhưng không có cha mẹ vẫn là tiếc nuối của cô, tuy rằng Hannah lạnh nhạt một chút, nhưng đời này dù sao cô vẫn có cả cha lẫn mẹ.
Mễ Hòa đang muốn làm nũng, tiếp xúc nhiều với Hannah, lúc này cửa phòng thí nghiệm bỗng nhiên mở ra, có mấy người mặc áo khoác dài giống Hannah đi tới.
Người phụ nữ cầm đầu kia có một màu tóc màu cây đay, vẻ mặt lạnh như băng nghiêm túc thận trọng, Mễ Hòa từng gặp cô ta mấy lần ở trong phòng thí nghiệm, lần nào Tóc Màu Cây Đay này nhìn thấy cô, vẻ mặt kia thật giống như đang nhìn một sản phẩm thí nghiệm thất bại, cùng một vẻ mặt lúc cô ta nhìn những phôi thai động vật trong máng nuôi cấy.
Điều này làm cho Mễ Hòa có ấn tượng rất không tốt đối với Tóc Màu Cây Đay.
Lúc này Tóc Màu Cây Đay nhìn thấy Hannah ôm Mễ Hòa, đầu tiên là kinh ngạc một hồi, sau đó vẻ mặt cười nhạo hiển lộ ở trên mặt, cô ta nói một câu: "Ơ, còn sinh ra tình cảm đối với vật thí nghiệm à?"
Mặc dù Hannah có vẻ lúng túng khi bị người ta bắt gặp cô ấy ôm đứa nhỏ, thế nhưng nghe thấy Tóc Màu Cây Đay nói như vậy, rõ ràng cho thấy muốn phản bác lại, cô ấy nói: "Con bé không phải vật thí nghiệm, là đứa nhỏ hợp pháp mà trung tá Dương xin đế quốc, mà tôi là người mẹ trên sinh lý của đứa bé này."
Tóc Màu Cây Đay nói: "Cô cũng nói đây là đứa nhỏ mà trung tá Dương xin, cô chẳng qua là một người quyên tặng trứng mà thôi, còn cho rằng đây là trái đất cổ, trẻ con còn phải mang thai mười tháng sinh ra à? Lẽ nào, cô sinh ra tình cảm với con nhóc gen thiếu hụt này?"
Mễ Hòa vừa nghe câu gen thiếu hụt, trong lòng giật mình.
Hannah nói: "Con bé không phải gen thiếu hụt, chẳng qua con bé không có di truyền được gen ưu tú định hướng tiến hóa loài người, con bé chỉ là người bình thường."
Vẻ cười nhạo trên mặt Tóc Màu Cây Đay không giảm, nói: "Đừng lừa gạt mình, đối với cô mà nói, nó không có di truyền được gen định hướng người của gia tộc Linley ưu tú, chính là gen thiếu hụt, nếu không sao mỗi lần đo lường số liệu của nó xong, cô luôn nhìn số liệu của nó đờ ra một lúc vậy?"
Hannah nói: "Gen định hướng người đang yếu đi tôi nghĩ cô cũng biết điều này, từ chính cô còn dư lại không nhiều huyết thống định hướng người đã có thể thể hiện ra, tôi tưởng cô có thể hoàn toàn hiểu điều này hơn bất kỳ người nào khác chứ."
Tóc Màu Cây Đay vừa nghe lời này, đây là vả mặt nghiêm trọng, nếu không phải người phía sau cô ta ngăn cô ta, hình như cô ta còn muốn đánh với Hannah một trận.