Chương 6. -
Hannah thấy vậy thì càng khinh bỉ nói: "Nói không lại là muốn động thủ, là chuyện mà đám người mới dung hợp gen thú hoang mới có thể làm, xem ra tiến sĩ Phùng Ân đang cải tạo gen mình dung hợp với gen thú hoang sao? Tôi không thể không nhắc nhở cô, tiến hành cải tạo gen đối với sinh vật dựa trên carbon[1] có khả năng đứng thẳng bước đi là trái với pháp luật đế quốc."
[1]碳基生物: Tất cả các sinh vật được biết đến trên trái đất đều là sinh vậtdựa trên carbon.
Hannah nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt khó coi của Tóc Màu Cây Đay, ôm Mễ Hòa đi ra ngoài, Tóc Màu Cây Đay không cam lòng muốn tìm lại mặt mũi, khiến đám nhân viên nghiên cứu đằng sau đều khuyên nhủ cô ta, lúc này, cửa lớn phòng thí nghiệm lại mở ra.
Mễ Hòa nhìn sang, phát hiện sau khi cửa lớn mở ra tại sao không có người?
Cô đang khó hiểu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói vang lên, "Ở trong phòng thí nghiệm ồn ào, đây là quy củ của loài người mấy người à?"
Mễ Hòa cúi đầu xuống, mới phát hiện "Người" phát ra tiếng trên mặt đất.
Nói đúng ra, nó không phải loài người, là người ngoài hành tinh chân chính về mặt ý nghĩa.
Đây là lần đầu tiên Mễ Hòa nhìn thấy người ngoài hành tinh, từ khi sinh ra tới nay.
Ông ta chỉ cao nửa mét, da dẻ màu đỏ sậm, cái đầu dường như chiếm một nửa cân nặng toàn thân, đặc biệt là sau gáy phát triển rất dài, đến mức cái đầu như một hình bầu dục, trên da đầu ông ta cũng không có mọc tóc, ngược lại còn xăm lên một loại hoa văn kỳ lạ, ông ta cũng không có lông mày, con mắt cực kỳ to, trên người cũng mặc áo khác trắng dài đại biểu nhân viên nghiên cứu khoa học, thế nhưng quần áo của ông ta được may riêng, là số rất nhỏ.
Mễ Hòa rất hoài nghi thân thể nho nhỏ của ông ta làm sao chịu đựng cái đầu lớn như vậy.
Chỉ thấy sau khi ông ta lên tiếng, toàn bộ người trong phòng thí nghiệm đều không ồn ào nữa, cùng nhau gọi ông ta: "Giáo sư Doro."
Người ngoài hành tinh Doro chửi đám người trong phòng thí nghiệm một trận, dùng một loại ngôn ngữ Mễ Hòa không hiểu, chỉ thấy Hannah và Tóc Màu Cây Đay bị nói tới sắc mặt nghẹn đỏ.
Lúc này Mễ Hòa đã bị Hannah giao cho người máy ôm, cô giãy giụa ở trong lòng người máy, tay nhỏ đưa về phía Doro, cô rất tò mò đối với người ngoài hành tinh này.
Người máy thấy cô giãy dụa quá mạnh, bèn đặt cô xuống đất, Mễ Hòa hơn sáu tháng đã biết bò, cô bò trên đất mấy bước đã đến trước mặt Doro, cô ngồi dưới đất nhìn người ngoài hành tinh đích thực chỉ cao hơn mình không bao nhiêu, tràn ngập tò mò đưa tay túm lấy ông ta.
Khi giáo sư Doro nhìn thấy đứa trẻ loài người bò về phía mình, hơi không biết xử lý tình huống này như thế nào, mặc dù ông ta đã sống hơn một trăm tuổi, thế nhưng tỉ lệ sinh đẻ của chủng tộc bọn họ rất thấp, rất khó nhìn thấy trẻ con.
Trước tiên Mễ Hòa túm được vạt áo của ông ta, thấy ông ta không phản kháng, lại đưa tay tóm lấy tay ông ta, bàn tay của người ngoài hành tinh này không chênh lệch với cô quá nhiều, thế nhưng ngón tay dài hơn Mễ Hòa một chút, khiến Mễ Hòa kinh ngạc là, Doro có mười đầu ngón tay, điều này làm cho tay ông ta có vẻ như một nải chuối tiêu mini.
Sau khi Doro bị Mễ Hòa tóm lấy tay cũng rất lúng túng, ông ta muốn vung tay đi, nhưng lại sợ tổn thương Mễ Hòa, chỉ đành cúi người xuống cứng ngắc hé ra một khuôn mặt tươi cười với Mễ Hòa, "Mễ Hòa • Dương, xin cháu buông tay ra được không?"
Làm sao Mễ Hòa có khả năng buông tay ra? Không dễ gì mới nhìn thấy một người ngoài hành tinh bằng xương bằng thịt đồng thời trông có vẻ gần gũi, thực sự quá thú vị, trong lòng cô càng thấy khả năng tương lai ngao du vũ trụ gặp phải Star Lord anh tuấn tiêu sái rất lớn, cho dù không phải Star Lord, là kỵ sĩ vũ trụ gì đó cũng được.
Lúc này Hannah đi tới bế Mễ Hòa lên, nói một câu: "Rất xin lỗi, giáo sư Doro, em lập tức đưa con bé về phòng sơ sinh."
Giáo sư Doro gật đầu, theo động tác của ông ta, sau gáy hình bầu dục của ông ta vểnh lên.
Mễ Hòa kêu "Nha, nha nha" với ông ta, tay nhỏ cũng duỗi về phía ông ta, còn lộ ra một khuôn mặt tươi cười với ông ta.
Sinh vật dựa trên carbon khi còn nhỏ dễ thương đến cùng cực, điểm này khiến giáo sư Doro sinh ra ở tinh cầu Alex cảm nhận được một cách sâu sắc, bởi vì dáng vẻ tươi cười của đứa nhỏ này với ông ta, khiến ông ta thậm chí muốn bảo Hannah buông đứa nhỏ ra.
Lúc này Tóc Màu Cây Đay còn bồi thêm một câu: "Coi như không có di truyền được gen định hướng người, cũng nên có chút giáo dưỡng mới phải." Có điều Hannah và Mễ Hòa đều không nghe thấy lời này.
Ngược lại giáo sư Doro dùng ngôn ngữ thông dụng của đế quốc nói một câu: "Tiến sĩ Phùng Ân, chú ý cách dùng từ."
Sau khi Mễ Hòa được Hannah thả lại phòng sơ sinh thì bắt đầu ngẫm nghĩ những thông tin vừa nãy lấy được, đặc biệt là Tóc Màu Cây Đay cười nhạo cô là gen thiếu hụt, không có di truyền được gen định hướng tiến hóa loài người, đến cùng cái gì là định hướng tiến hóa loài người?