Editor: SCvitao
“Vậy thôi bỏ đi.” Tần Dung cũng nhớ tới hương vị của những món ăn đó, ăn vào n·ôn m·ửa là nhẹ, rõ ràng hắn nấu canh cà chua trứng rất ngon, thật sự nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tần Dung nghĩ, gác đầu lên vai Ngụy Gia Minh cười nói: “Em thấy, chỉ có em không chê đồ ăn anh nấu thôi.”
“Đúng đúng đúng, rất cảm ơn em.” Ngụy Gia Minh thức thời thuận theo vợ.
Sau đó hai người cười đùa.
Đương nhiên La Cẩm Bình ở bên cạnh ăn đủ ‘cơm chó’ rồi, không muốn ăn thêm nữa.
Hình ảnh vừa chuyển, La Cẩm Bình lại đi tới phòng bếp.
Ngụy Gia Minh vẫn mặc áo ngủ cùng áo khoác, đang nấu ăn.
La Cẩm Bình còn tưởng Vạn Tự Lâu xảy ra vấn đề, lặp lại cảnh tượng vừa rồi. Nhưng quần áo trên người Ngụy Gia Minh nói cho cô biết, Vạn Tự Lâu không có vấn đề.
Đây là một hình ảnh mới, cùng một địa điểm chỉ khác thời gian.
Ngụy Gia Minh vẫn đnag nấu canh cà chua trứng, động tác liên tục.
La Cẩm Bình cảm thấy các bước vừa rồi không có gì khác nhau, không chú ý động tác của Ngụy Gia Minh nữa. Hiện tại cô chú ý bộ dạng của Ngụy Gia Minh hơn.
So với lần đầu khi La Cẩm Bình nhìn thấy Ngụy Gia Minh, lúc này đây Ngụy Gia Minh rõ ràng già hơn rất nhiều, mơ hồ có tóc bạc, đã khá giống Ngụy Gia Minh mà cô thấy tại tiệm cơm nhỏ ngày hôm nay.
La Cẩm Bình không có nhìn được thời gian, cũng không biết hiện tại đã qua bao nhiêu năm.
Không bao lâu, Ngụy Gia Minh bưng bát canh cà chua trứng rời khỏi phòng bếp, đặt lên bàn cơm.
Chỉ là lần này người ngồi bên bàn không phải Tần Dung, mà là một cô gái —— Ngụy Trân Trân.
La Cẩm Bình suy đoán đấy hẳng là con gái Ngụy Gia Minh, chỉ là Tần Dung đi đâu rồi? Là đang đi làm sao?
“Trân Trân mau ăn đi, ba nấu canh cà chua trứng xong rồi.” Ngụy Gia Minh nhìn Ngụy Trân Trân vùi đầu uống canh.
“Ba ba, canh ngon.” Ngụy Trân Trân uống một ngụm canh, ngẩng đầu giơ ngón tay cái với Ngụy Gia Minh.
Ngụy Gia Minh nhìn động tác của con gái mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt cũng xuất hiện.
Ngụy Trân Trân tiếp tục uống canh, thuận tiện còn cầm một đôi đũa gắp một miếng trứng gà lớn ăn.
Từ từ, hình như cách làm của Ngụy Gia Minh đã thay đổi.
La Cẩm Bình chú ý tới bát canh trước mặt Ngụy Trân Trân đã biến hóa. Đối lập với bát canh của Tần Dung, trứng gà trong bát canh của Ngụy Trân Trân rõ ràng lớn hơn, mà trứng gà trong chén Tần Dung đã được đánh nát.
Thở dài, La Cẩm Bình cũng biết mình sơ ý, cho rằng Ngụy Gia Minh đã làm một lần, sẽ không thay đổi. Lại không nghĩ rằng, vốn dĩ người Trung Quốc nấu ăn tương đối tùy tâm sở dục, hoặc là nói sẽ thay đổi theo sở thích.
Bất quá La Cẩm Bình vẫn rất tò mò Tần Dung đã đi đau, một nhà ba người hẳn là phải cùng nhau ăn cơm chứ.
Không có đáp án, La Cẩm Bình chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh quan sát.
Lúc này trong phòng khách, so với căn phòng khách mà La Cẩm Bình nhìn thấy lúc trước, có thêm hơi thở của trẻ con.
Phía trước hẳn là thời điểm hai người vừa mới kết hôn, trong phòng khách thu thập chỉnh chỉnh tề tề. Mà hiện tại, phòng khách nơi nơi đều có thể nhìn thấy mấy món đồ chơi rải rác, nhìn như đã lâu chưa dọn dẹp.
Làm cô càng cảm thấy quỷ dị, từ căn phòng khách lúc trước có thể thấy được, Tần Dung cùng Ngụy Gia Minh là một đôi vợ chồng thích sạch sẽ. Chuyện này sẽ thay đổi khi sinh con sao?
Có khả năng, nhưng phối hợp với tinh thần suy sụp của Ngụy Gia Minh, trong nhà này khẳng định đã xảy ra biến cố nào đó.
Hơn nữa La Cẩm Bình còn chú ý tới một điểm, trong phòng khách vốn treo ảnh chụp chung của hai vợ chồng, hiện tại toàn bộ đã biến mất, chỉ còn lại ảnh chụp của Ngụy Trân Trân.
Nếu nói vì sợ đứa nhỏ gạt vỡ thì cũng không đúng, ảnh chụp Ngụy Trân Trân không sợ gạt vỡ sao?
Tóm lại, hẳn là Tần Dung đã lâu không có ở nhà.
Vậy bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Phảng phất là vì trả lời cho nghi vấn trong lòng La Cẩm Bình, cảnh tượng lại bắt đầu thay đổi.
Vẫn là phòng bếp đấy, đồng dạng phối phương, La Cẩm Bình không muốn nói cái gì, tát cả manh mối đều bắt đầu từ nơi này.
Bất quá lần này La Cẩm Bình có chú ý tới phương pháp xử lý trứng gà của Ngụy Gia Minh, lại dâp vỡ đánh nát.