Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Chương 13

Editor: SCvitao

La Cẩm Bình lại đi theo Ngụy Gia Minh từ phòng bếp ra phòng khách, lúc này đây đã thấy Tần Dung, cô đang ngồi trước bàn ăn. Cô mỉm cười nhìn Ngụy Gia Minh bưng canh cà chua trứng tới cho mình.

Ngụy Gia Minh đặt bát canh lên bàn, không có nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi.

“Anh không có cái gì muốn nói với em sao?” Tần Dung cúi đầu nhìn chăm chú chén canh cà chua trứng, nước mắt chẫm rãi chảy theo gương mặt, rơi xuống chén canh.

“Chúng ta không còn gì để nói nữa.” Đôi mắt Ngụy Gia Minh vô thần nhìn thẳng phía trước, thanh âm khô khốc.

“Chỉ bởi vì em bị bệnh, gia đình chúng ta phải phân ly sao? Rõ ràng chúng ta rất yêu nhau, còn có một cô con gái, đứa con chúng ta mong chờ lâu rồi.” Tần Dung nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với sự thật.

Ngụy Gia Minh cũng nhắm mắt lại, che đậy sự thống khổ của bản thân: “Tần Dung, em cũng hiểu bệnh của mình mà, không phải một căn bệnh đơn giản, là tinh thần phân liệt, một khi phát tác tới con em cũng ném, anh sợ con của chúng ta ….”

“Em có thể chữa khỏi.” Tần Dung cũng biết bệnh của bản thân khi phát tác rất đáng sợ, thân thể run rẩy lợi hại: “Em sẽ tích cực điều trị.”

“Nhưng anh sợ em sẽ làm ra chuyện mà em hối hận.” Ngụy Gia Minh mở mắt, nhìn Tần Dung, bình tĩnh nói.

Tần Dung nhìn vào đôi mắt Ngụy Gia Minh, đột nhiên hiểu ra, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, vào thời điểm cô không khống chế được bản thân, ôm cô con gái đang nằm trong tã lót định ném đi thì đã muộn rồi.

“Vậy em còn có thể gặp lại con bé không?”

Ngụy Gia Minh thở dài: “Có thể, em vĩnh viễn là mẹ của con bé?”

Nhìn bộ dạng của Tần Dung, Ngụy Gia Minh có chút mềm lòng: “Chỉ cần em giữ được tình trạng tốt, cũng có thể dẫn con qua chỗ em ở vài ngày.”

Tần Dung nghe đến đó phảng phất có một chút hy vọng, gật đầu thật mạnh: “Được.”

Lại một lần nữa, vẫn địa điểm đó, cảnh tượng đó.

La Cẩm Bình có loại cảm giác bản thân đang tiến vào một vòng lặp.

Lúc này đây Ngụy Gia Minh đang nấu canh cà chua trứng nhưng không đánh tan trứng gà, hẳn là nấu cho Ngụy Trân Trân ăn.

Quả nhiên, Tiểu Trân Trân đang ngồi trước bàn, chờ đợi ba ba nấu bát canh cà chua trứng tình yêu.

“Trân Trân, chờ nghỉ hè ba ba đưa con sang chỗ mẹ ở vài ngày được không?” Ngụy Gia Minh vừa ăn cơm vừa thương lượng với Ngụy Trân Trân.

Ngụy Trân Trân lắc đầu: “Không đi, mẹ, hỏi ba ba, rất nhiều lần, Trân Trân, không, trả lời.”

Ngụy Gia Minh cười cười, an ủi con gái: “Không có việc gì, mẹ chỉ muốn biết tin tức của ba ba, điều này chứng tỏ mẹ vẫn còn yêu chúng ta.”

Ngụy Trân Trân vẫn lắc đầu: “Không đi.”

“Vậy con xem, ba ba không gặp con mấy ngày sẽ nhớ con, đã rất lâu mẹ không gặp con như vậy, khẳng định mẹ đặc biệt nhớ con.” Ngụy Gia Minh buông chén đũa, bắt đầu giảng đạo lý với Ngụy Trân Trân.

Ngụy Trân Trân thấy ba ba nghiêm túc, cũng biết bản thân không thể cự tuyệt, đành phải uể oải gật đầu.

La Cẩm Bình sờ sờ cằm, một màn này chứng tỏ bệnh tình của Tần Dung đã đỡ rồi?

La Cẩm Bình đang tưởng bản thân sẽ thấy hình ảnh một nhà ba người, cảnh tượng liền bắt đầu thay đổi, mà lúc này đây hoàn cảnh đã khác trước.

Phảng phất như đã xảy ra biến cố, lúc này đây cô đã xuất hiện ở hành lang bệnh viện.

Là vào bệnh viện? Tần Dung sao? Bệnh của cô ấy lại phát tác?

La Cẩm Bình còn đang tự hỏi, thân ảnh Ngụy Gia Minh liền xuất hiện trước mặt cô, hắn mang theo vẻ mặt hoảng loạn chạy về phía trước.

Ngụy Gia Minh giống như không rõ vị trí cụ thể, trên đường còn dừng lại hỏi hộ sĩ, y tá, nhận được đáp án lại vội vã rời đi.

La Cẩm Bình lập tức đi theo, nhưng đi một lát liền phát hiện tình huống không đúng, người càng ngày càng ít, không khí cũng càng ngày càng âm trầm.

Chỉ thấy Ngụy Gia Minh chạy tới trước một phòng, không có chút do dự đi vào, bên trong tựa hồ còn có một người mặc áo blouse trắng.

La Cẩm Bình cũng đi lên, chỉ là tới cửa thì theo thói quen tliếc mắt tấm biển treo trước cửa, lập tức đồng tử của cô co rụt lại.

Trên tấm biển treo trước cửa viết “Nhà xác”.

Nhà xác.

Ngụy Gia Minh nôn nóng chờ bác sĩ mở ra ngăn tủ đựng th·i th·ể.

Bác sĩ như không có thấy sự nôn nóng của Ngụy Gia Minh, ngược lại không chút hoang mang đeo bao tay, chậm rãi bước đến phía trước các ngăn tủ, nhìn lướt qua một lượt, đi tìm tên mà Ngụy Gia Minh nói.

Vào lúc Ngụy Gia Minh đang muốn mở miệng hỏi, bác sĩ đã cử động, bước nhanh tới một ngăn tủ.

Ngụy Gia Minh nuốt nuốt nước miếng, hắn biết là ở đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất