Editor: SCvitao
“Gia tộc của tôi? Nhà tôi còn có ai cũng làm quản lý của Vạn Tự Lâu sao?” La Cẩm Bình có chút kinh ngạc, một đoạn ký ức ngắn nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.
Ca Ca hơi nghiêng nghiêng đầu, như đang suy tư gì đó: “Theo trên tư liệu, là cụ ngoại của cô.”
“Từ từ.” Mảnh nhỏ ký ức dần hiện rõ lên trong đầu của La Cẩm Bình, cô nhớ khi còn nhỏ mình đã từng thấy qua một bức ảnh, trong tấm ảnh kia cũng có một cái con thỏ thú bông, cẩn thận nhớ lại, còn không phải nó giống y đúc Ca Ca sao.
La Cẩm Bình xoay người đi tới phòng bà ngoại tìm kiếm, cô đều nhớ rõ vị trí của tất cả đồ vật trong phòng mình, nhưng đồ của bà ngoại cô không quá rõ, từ khi bà ngoại qu·a đ·ời cô cũng không có đi vào phòng bà, cũng là do trong lòng cô đang trốn tránh.
Phòng bà ngoại đã tích một tầng bụi mỏng, La Cẩm Bình nghĩ mình cần quét tước rồi, có những chuyện vẫn phải đối mặt.
Cuối cùng La Cẩm Bình phát hiện một cái rương nhỏ phía sau tủ quần áo, khi còn nhỏ do cô nghịch ngợm nên tìm được chỗ này, còn nhớ rõ khi đó cô chơi trốn tìm, trốn ở bên trong, làm hại bà ngoại cùng ba mẹ tìm một buổi chiều, cuối cùng báo cả cảnh sát, kết quả phát hiện cô ở trong góc này ngủ say.
Bên trong rương nhỏ đặt một quyển sách bị lật nhiều đến rách nát, còn có mấy tấm ảnh cũ.
La Cẩm Bình không nhìn cuốn sách vội, lập tức cầm ảnh lên, quả nhiên có bức ảnh trong trí nhớ của cô.
Trên ảnh chụp có một cô bé ôm con thỏ thú bông.
La Cẩm Bình biết cô bé kia là bà ngoại của mình, mà con thỏ trong tay cô bé thì có hình dạng y đúc con thỏ đang đứng cạnh cô, vòng cổ cũng giống nhau.
“Đây là cậu sao?” La Cẩm Bình chỉ chỉ con thú bông trong ngực cô bé trên ảnh.
Ca Ca lắc đầu: “Không phải tôi, là tiền bối của tôi. Người máy trợ lực chúng tôi chỉ có thể đi theo một người, sau khi người cần hỗ trợ qu·a đ·ời, số liệu sẽ bị thu hồi, chúng tôi cũng có thể đi nghỉ hưu rồi.”
“Tốt như vậy sao.” La Cẩm Bình nhìn Ca Ca vui vẻ cũng bật cười.
“Đúng vậy.” Ca Ca xoay vòng tại chỗ, biểu đạt sự vui vẻ của bản thân, cuộc sống về hưu luôn làm người ta chờ mong, người máy cũng không ngoại lệ.
“Bà ngoại tôi cũng là chưởng quầy của Vạn Tự Lâu sao?” La Cẩm Bình bắt đầu nói ra nghi vấn của bản thân, ngày thường bà ngoại cũng không có cái gì dị thường.
“Không phải, Vạn Tự Lâu sẽ lựa chọn người có thiên phú trong gia tộc của cô, bà ngoại của cô không được chọn, mẹ La cũng không được chọn.” Ca Ca dừng lại động tác mới trả lời.
“Tôi có thiên phú?” La Cẩm Bình có chút kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, cô đều là một người rất bình thường, miễn cưỡng có một ưu điểm chính là diện mạo.
Đặc biệt là một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt cong cong hướng về phía trước, long lanh, như có làn nước dao động.
Ca Ca vỗ vỗ cẳng chân La Cẩm Bình: “Đúng, cô rất có thiên phú trù nghệ, đầu bếp Mộng đã chứng thực.”
“Đầu bếp Mộng là ai?” La Cẩm Bình giống như có một chút ý nghĩ, chẳng lẽ có quan hệ với giấc mơ của cô?
“Chính là người dạy trù nghệ cho cô mỗi ngày đó.” Ca Ca lại ôm cẳng chân La Cẩm Bình, còn cọ cọ.
La Cẩm Bình bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy bà ngoại và mẹ tôi?”
“Bọn họ học theo thực đơn mà cụ ngoại cô để lại.” Ca Ca đơn giản giải thích nguyên do trong đó.
La Cẩm Bình nghe xong, cầm quyển sách rát nát kia lên, lật ra xem, quả nhiên là thực đơn.
Ca Ca đi đến bên cạnh quyển thực đơn ngồi xổm xuống: “Đây là chuyện được cho phép, bất quá có thể học được bao nhiêu thì phải xem thiên phú của mỗi người.”
Đã hiểu, La Cẩm Bình gật gật đầu, thiên phú của bà ngoại cô kém nhất, tiếp theo là mẹ cô, thiên phú của cô và cụ ngoại tương đối tốt.
Khó trách bà ngoại thường hay kể về trù nghệ thế gia nhà mình, trước kia có bao nhiêu huy hoàng.
Đáng tiếc tay nghề của bà ngoại không tốt, không thể chống đỡ quán ăn.
“Vậy......”
Sau khi tiếp nhận thư mời và Ca Ca, cô không định trở lại thành phố A tìm việc một lần nữa.
Mấy ngày nay được đầu bếp Mộng dạy bảo, cô cũng học xong vài món chính, cô muốn mở lại tiệm cơm nhỏ nhà mình.
Lại nói, Vạn Tự Lâu cũng yêu cầu cô phải mở một tiệm cơm nhỏ.
La Cẩm Bình hiểu về Vạn Tự Lâu thông qua lời giải thích của Ca Ca. Nó giống như một hiệu cầm đồ, mọi người dùng cảm xúc tiêu cực của bản thân để tiến hành cầm đồ, mà thứ Vạn Tự Lâu sẽ trả về chính là một món ăn.