Editor: SCvitao
Món ăn trả về có thể là món ăn vặt, có thể là món chính, Mãn Hán toàn tịch cũng được, nhưng tất nhiên là món rất có ý nghĩa với người tới cầm đồ.
Việc của La Cẩm Bình là nấu ăn, sử dụng món ăn này để đả động khách hàng.
Ngay từ đầu La Cẩm Bình còn tưởng rằng bản thân sẽ nhận được một quán ăn, sau khi tìm hiểu mới biết, Vạn Tự Lâu tồn tại ở một không gian tưởng tượng. Khi gặp được người phù hợp với tiêu chuẩn, sẽ được lựa chọn làm khách hàng của Vạn Tự Lâu, tiến hành giao dịch, đồng thời cũng sẽ trở thành giám khảo của La Cẩm Bình.
Món ăn mà La Cẩm Bình nấu sẽ là đề thi của cô, để giám khảo bình phẩm.
Đương nhiên chuyện bọn họ tới Vạn Tự Lâu cũng không chỉ hành động vật lý, chỉ là một loại tinh thần, chính là lúc họ nằm mơ.
La Cẩm Bình 囧, cái này cũng quá kỳ quái.
Để đi tìm một người đủ điều kiện cũng là một vấn đề.
Cụ ngoại của cô chính là tìm kiếm trong tiệm cơm, chỉ cần tay nghề tốt, khách tới tiệm cơm cũng nhiều, mỗi ngày đều có đủ loại người tiến vào.
La Cẩm Bình quyết định dựa theo cách làm của cụ ngoại để hoàn thành nhiệm vụ này, dù sao cũng có kinh nghiệm của người đi trước.
Cho nên hôm nay cô đi tới cửa tiệm, chuẩn bị dọn dẹp mở tiệm, dù sao không cần tiền thuê nhà, còn có khoản thu tiền thuê nhà từ gian cửa hàng kia, dù sao cũng không chết đói được.
Tiệm cơm nhỏ đã có một đoạn thời gian không có người dọn dẹp, trên mặt bàn cũng đã tích lũy một tầng bụi mỏng.
“Nơi này chính là căn cứ địa của Vạn Tự Lâu sao?” Ca Ca từ trong lòng ngực La Cẩm Bình nhảy xuống, đi dạo xung quanh.
“Đúng vậy, trước mắt còn rất nhỏ, nếu về sau buôn bán tốt, sẽ khuếch trương qua bên cạnh.” La Cẩm Bình nghe Ca Ca ngây thơ dò hỏi, có chút túng quẫn.
Trước mắt tiệm cơm nhỏ thật sự danh xứng với thực, khá nhỏ, trừ bỏ phòng bếp, cũng chỉ có thể xếp bốn cái bàn.
“Tôi tin Cẩm Bình có thể làm được.” Ca Ca nghiêng đầu, nâng tay lên, bày ra tư thế cố lên.
Được Ca Ca cổ vũ, La Cẩm Bình cảm thấy cả người tràn ngập nhiệt tình, đi vào phòng bếp tìm dụng cụ vệ sinh, bắt đầu quét tước cửa tiệm.
Nhúng ướt giẻ lau, dùng dung dịch cọ rửa, tất cả các ngóc ngách cũng không thể buông tha, La Cẩm Bình mất cả ngày để thu thập sạch sẽ, từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều, tới cơm trưa cũng trực tiếp bỏ qua.
La Cẩm Bình nhìn tiệm cơm nhỏ trước mặt đã khôi phục trạng thái sạch sẽ ngày xưa, cảm giác có chút thành tựu.
Bà ngoại từng nói, bán đồ ăn, vấn đề vệ sinh cực kỳ quan trọng.
Cô cũng hiểu này, nếu bán đồ ăn đồ uống, vấn đề vệ sinh tuyệt đối phải sạch sẽ ngăn nắp.
Thời gian còn lại, cô đi xử lý các loại giấy phép, chuyện này không thể thiếu.
Trên đường trở về cô còn thuận tiện đi qua chợ mua chút đồ ăn, hôm nay cô muốn kiểm nghiệm tay nghề của bản thân sau khi đi theo đầu bếp Mộng học tập, lúc trước chỉ là đơn giản luyện tập, hoàn toàn không nghĩ tới một ngày bản thân có trở thành đầu bếp.
Bởi vì thời gian đã muộn, cơ hồ các loại thịt thà, rau dưa tươi mới trong chợ đã bán hết, cuối cùng La Cẩm Bình chỉ có thể chọn mấy quả cà tím cùng một miếng thịt ba chỉ.
Thịt ba chỉ là do địa thúc bán thịt để lại cho nhà mình ăn, kết quả bị La Cẩm Bình tinh mắt nhìn thấy, trực tiếp hỏi mua miếng thịt kia.
Đại thúc bán thịt bị hỏi cũng bối rối, cuối cùng thấy La Cẩm Bình cũng là người quen nên mới bán.
Đều ở chung một khu mười mấy năm, phần lớn mọi người đều quen biết nhau, cũng tiếc thương chuyện bà ngoại La qu·a đ·ời.
Thịt mà đại thúc bán thịt giữ lại ăn khẳng định là thịt ba chỉ ngon nhất, nạc mỡ đan xen, mấu chốt là còn rất tươi.
La Cẩm Bình xách theo đồ ăn trở về, hiếm khi nở nụ cười.
Xách đồ vào phòng bếp, chuẩn bị xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay cô chuẩn bị làm thịt heo luộc cùng cà tím nhồi thịt, hai món này không quá nóng, hợp ăn vào mùa hè.
Cô cắt thịt ba chỉ ra, một phần ngâm trong nước ấm, một phần băm nhuyễn rồi thêm hành, gừng, dầu mè, gia vị rồi trộn đều, lại thêm một chút tiêu.
Làm như vậy không chỉ làm nhân thịt trơn mềm, còn dậy mùi hương.
Trộn xong nhân cô đặt qua một bên.
Tiếp theo cô về phòng tìm một đoạn dây thừng, rửa sạch sẽ rồi đi buộc miếng thịt ba chỉ còn lại, cô bó rất chặt tay, không để nó bung ra trong lúc luộc được.