Editor: SCvitao
Lý Phong Thần ăn càng lúc càng nhanh, bắt đầu chỉ là miếng thịt cá nho nhỏ, về sau lại ăn từng miếng lớn, có thể nhìn ra rõ ràng là ra hắn rất thích món này.
Đây có thể gọi là bữa ăn vui vẻ nhất trong suốt 40 năm qua của hắn, cũng là lần ăn no nhất, lúc trước hắn ăn là ép buộc, còn hiện tại hắn chủ động ăn.
Lý Phong Thần ăn xong mới chia sẻ bức ảnh chụp đĩa đồ ăn sạch bách cho người đại diện của mình, Vương ca.
Kỳ thật tính theo tuổi tác thì hắn không cần gọi là Vương ca, nhưng ai kêu Vương ca có năng lực xuất chúng, thuyết phục hắn hợp tác, sau đó hắn cũng thuận theo cái xưng hô này.
Vương ca nhận được ảnh Lý Phong Thần gửi, nháy mắt muốn chảy nước mắt, hắn quá hiểu Lý Phong Thần, mười mấy năm làm việc chung, bọn họ đã sớm là người một nhà, hắn thật sự coi Lý Phong Thần như anh trai của mình.
Lý Phong Thần rốt cuộc có thể ăn hết một món ăn.
Lý Phong Thần nhìn xuyên qua tấm kính trước nhà bếp có thể thấy được đầu bếp, là một cô gái trẻ tuổi, hắn cảm thấy thực không thể tưởng tượng nổi.
Một đầu bếp có thể làm ra món ăn mà đầu lưỡi nhạy cảm của hắn không thể bắt bẻ, thế nhưng hoàn toàn không giống một ông chú trong tưởng tượng của hắn.
Lý Phong Thần vẫn không cam lòng, quyết định phải chờ tới khi đầu bếp có thời gian rảnh mới thôi.
Kim Thiên cùng Lưu Vũ Kỳ một cao một thấp xuất hiện ở tiệm cơm nhỏ cửa.
La Cẩm Bình có chút kinh ngạc, nam sinh cao lớn, Trì Tinh Châu thế nhưng không tới, vốn dĩ cho rằng ba người sẽ tới cùng nhau.
Kim Thiên cùng Lưu Vũ Kỳ cũng rất bất đắc dĩ, đều đã lên kế hoạch xong rồi, ba người cùng đi, tranh thủ ăn thêm mấy đĩa cá chép dấm đường.
Không nghĩ tới hôm nay người tới đón Trì Tinh Châu không phải Trì Hoằng Nghị, mà là mẹ TRì khó tính, Đàm Chu, một câu dư thừa cũng không nói, trực tiếp kêu Trì Tinh Châu lên xe.
Khí thế của bà làm cho ba người bọn họ cảm thấy hít thở không thông, xét thấy ba người đều tương đối túng quẫn, chỉ có thể nghe theo, chủ yếu là người mồm mép như Kim Thiên cũng không chống nỡ được, bọn họ cũng không có biện pháp phản kháng.
Cuối cùng xe rời đi, một trận khói xe thổi qua, Kim Thiên cùng Lưu Vũ Kỳ có chút ngây ngốc đứng một hồi, giả dối bi thương vì Trì Tinh Châu trong chốc lát, tiếp theo nhìn nhau cười, Trì Tinh Châu đi rồi, bọn họ có thể ăn thêm một chút.
Trì Tinh Châu: Các người thật tệ.
Suy xét đến doanh số ngày hôm qua, hôm nay La Cẩm Bình nhập gấp đôi số lượng nguyên liệu ngày hôm qua, ngay cả như vậy, vẫn không quá đủ. Cũng không nghĩ tới lượng khách lại tăng nhanh như vậy.
Nguyên liệu mỗi ngày đều theo không kịp doanh số, cô muốn trọc đầu.
May La Cẩm Bình còn nhớ rõ ngày hôm qua đã hứa với cô bé, bạn của Kim Thiên, để lại ba con cá cho bọn họ, bằng không hôm nay bọn họ cũng phải tốn công tới muốn một chuyến công cốc.
La Cẩm Bình có chút đau đầu, ngày mai phải mua thêm cá, đã không biết nên đựng vào chỗ nào, lu nước đã dựng đầy, có lẽ phải tìm bà Tạ mượn mấy cái lu nước.
Hiện tại không phải thời điểm đau đầu những việc này, La Cẩm Bình nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, không rõ bọn họ muốn mấy con cá: “Chị để lại cho mấy đứa ba con cá, nhưng hôm nay chỉ có hai đứa đến, ăn hết ba con cá không?”
“Có có có ạ.” Hai người trăm miệng một lời, cá ăn ngon như vậy, mỗi người ăn một con rưỡi, tuyệt đối được ăn thoải mái.
Lại một lần cảm ơn mẹ Trì đã tới đón Trì Tinh Châu đi.
Trì Tinh Châu: Cảm ơn mấy người.
“Hai đứa ăn nhiều không ngán sao?” La Cẩm Bình rất tin tưởng tay nghề của bản thân, nhưng món ngon tới mấy ăn nhiều cũng sẽ ngán, cô hơi sợ bọn họ ă nhiều quá bị ngán.
Hai người đồng thời xua tay: “Sẽ không sẽ không ạ.”
“Em cảm thấy ăn bao nhiêu cũng không đủ.” Kim Thiên vừa nói còn vừa liếm liếm miệng: “Chị Cẩm Bình, chọ làm món này thêm mấy ngày đi, chúng em cũng chưa ăn đủ.”
“Cái này còn phải xem vụ cá, không nhất định có đủ cá tươi mỗi ngày.” La Cẩm Bình nói ra tin tức của bản thân, sợ bọn họ chờ mong quá nhiều sau đó thất vọng.
“Không có việc gì, ít nhất cũng duy trì được mấy ngày nay.” Lưu Vũ Kỳ không thèm để ý, cô chỉ nghĩ trong khoảng thời gian này ăn nhiều một chút, chuyện về sau thì về sau tính.
La Cẩm Bình không nói gì thêm, đôi mắt cong cong, xoay người đi nấu ăn.
Lưu Vũ Kỳ nâng tay gác trên bàn, thuận tiện chống khuôn mặt nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tôi mà là đàn ông thì sẽ theo đuổi chị Cẩm Bình.”