Editor: SCvitao
Kim Thiên cười nhạo: “Thôi bỏ đi, cậu thì không được, hơn nữa còn có Tạ......”
Còn chưa nói xong, Kim Thiên che miệng, còn nhìn nhìn xung quanh, đúng kiểu có tật giật mình.
“Cảm tạ cái gì?” Lưu Vũ Kỳ không nghe rõ, muốn Kim Thiên lặp lại lần nữa.
“Không có gì, bà Tạ sẽ khảo sát.” Kim Thiên tâm niệm vừa động, nhớ tới bà Tạ tới đây mỗi ngày.
“Được thôi.” Lưu Vũ Kỳ cũng không nói thêm gì: “Không biết ai có thể cưới được người nấu ăn ngon như chị Cẩm Bình.”
Kim Thiên thấy Lưu Vũ Kỳ không hỏi nữa, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, người này không thích hợp nhắc tới ở tiệm cơm nhỏ, hắn phải kín miệng.
Nhưng ngữ khí của Lưu Vũ Kỳ khiến cho hắn rất muốn đáp trả, bằng không nghẹn đến xỉu mất: “Dù sao cũng không phải cậu.”
Lưu Vũ Kỳ ngẩng đầu trừng mắt: “Hừ.”
Kim Thiên ngượng ngùng, không dám nhìn Lưu Vũ Kỳ, chuyển tầm mắt nhìn dưới mặt đất, làm bộ ngây ngốc.
Lưu Vũ Kỳ thấy thế cũng không muốn để ý đến hắn, ngẩng đầu nhìn trời.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiệm cơm nhỏ một lần chỉ còn lại tiếng nấu nướng của La Cẩm Bình.
Khi La Cẩm Bình bưng đồ ăn ra liền thấy hai người mỗi người một bên, một người ngắm bầu trời, một người nhìn mặt đất, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Hai em nhanh ăn đi, ăn xong liền về nhà, hiện tại cũng đã muộn rồi.”
“Vâng vâng vâng.” Nhìn đến cá chép dấm đường chờ đợi đã lâu, cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, trực tiếp cầm đũa lên ăn.
La Cẩm Bình đi đến một bên nghỉ ngơi.
Nhìn tiệm cơm nhỏ của mình, La Cẩm Bình cũng có suy nghĩ mở rộng, rốt cuộc người nhiều không đủ chỗ ngồi, có khi còn ảnh hưởng tới các quán chung quanh.
Nghĩ như vậy, La Cẩm Bình cảm thấy có thể tận dụng vách tường, đặt một loạt bàn kê sát vách tường, coi như bàn đơn, cũng có thể phục thêm bảy, tám người, tốt xấu cũng giảm bớt một ít.
Suy xét thấy hôm nay cũng muộn rồi, La Cẩm Bình tính toán thiết kế trước, nói làm liền làm, cô lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu.
“Cẩm Bình muốn làm gì vậy?” Ca Ca đã ‘ngửi’ no liền ôm bụng ngồi ở một bên, nghi hoặc nhìn động tác của La Cẩm Bình.
“Tiệm cơm nhỏ phục vụ được quá ít khách, tôi định đặt làm thêm mấy cái bàn, tăng dung lượng.” La Cẩm Bình hạ giọng giải thích với Ca Ca.
“Có thể giao cho Ca Ca, Ca Ca có thể làm.” Ca Ca vừa nghe liền gấp không chờ nổi đứng lên, chạy đến chỗ trang giấy trắng xoay vòng vòng.
La Cẩm Bình thấy bộ dạng vội vàng của Ca Ca, chỉ có thể đồng ý: “Được được được, để cậu làm, bất quá cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”
“Ừm ừm.” Ca Ca ôm lấy cây bút cao bằng 2/3 cơ thể mình, chậm rãi vẽ trên giấy.
Bản vẽ của Ca Ca rất đơn giản, trực tiếp xếp bàn dài sát tường, ngồi sát một chút, có thể ngồi được mười mấy người.
Bốn cái bàn ngồi sáu người ban đầu đổi thành tám cái bàn nhỏ ngồi bốn người, tận dụng cả không gian trước quầy thu ngân, tuy rằng không gian sẽ trở nên hẹp một chút, nhưng có thể phục vụ gấp đôi số khách, có thể xử lý một phần vấn đề trước mắt.
La Cẩm Bình nhìn bản vẽ vô cùng vừa lòng, sờ sờ đầu con thỏ thú bông.
Ca Ca cũng rất vui vẻ khi mình có thể giúp La Cẩm Bình, mấy ngày nay nó cảm giác bản thân như kẻ ăn bám, không có bất luận tác dụng gì, vẫn luôn rất uể oải.
Nó cũng muốn chứng minh bản thân rất hữu dụng mà.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Phong Thần đã tới rồi tiệm cơm nhỏ, muốn thừa dịp tiệm cơm nhỏ chưa mở cửa buôn bán tìm đầu bếp tâm sự.
Không khéo, lúc này La Cẩm Bình còn đang bận rộn trung, bột củ sen đã để ráo đang chờ xử lý.
Lấy bột củ sen từ vải mịn ra, cầm dao cắt thành từng mảnh từng mảnh, rải trên bàn, cho vào lò nướng.
Lý Phong Thần tới đúng lúc này, nhìn thấy La Cẩm Bình đang bận hắn cũng không quấy rầy, mà ở một bên yên lặng nhìn.
La Cẩm Bình uay đầu lại liền thấy một người đàn ông đang yên lặng đứng trước tiệm cơm nhỏ.
“Chào ngài.”
“Xin chào, tôi tới là có chút việc muốn hỏi cô.” Lý Phong Thần tháo khẩu trang cùng kính râm xuống, tỏ vẻ bản thân cũng không phải người xấu.
La Cẩm Bình cũng nhận ra người trước mặt là nam thần quốc dân, lập tức có chút nghi hoặc, giữa bọn họ thì có gì để nói: “Không có việc gì, ngài cứ hỏi đi, chỉ cần tôi biết sẽ trả lời.”