“Cô có quen người tên Dung Lâm không?” Lý Phong Thần nói ra cái tên đã nhiều năm không nhắc tới, là tên ông ngoại của hắn.
“Dung Lâm, hình như chưa từng nghe qua, nhưng rất quen thuộc, hình như tôi đã từng nghe qua.” La Cẩm Bình nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại, tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra đã nghe ở nơi nào.
Lý Phong Thần có chút thất vọng, loại chuyện này thường thường không dễ dàng như vậy, xem ra hắn còn phải chờ đợi thời gian rất lâu: “Vậy tôi đi trước, cô nghĩ ra có thể liên hệ với tôi, đây là danh thiếp.” Nói xong, đưa ra một tấm danh thiếp.
La Cẩm Bình tiếp nhận danh thiếp, Lý Phong Thần liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Khi Lý Phong Thần đã đi ra tới cửa, La Cẩm Bình đột nhiên nhớ tới tờ thực đơn trên cuốn sách rách nát cô từng đọc, tên phía trên không phải là Dung Lâm sao?
“A, từ từ.” La Cẩm Bình nhanh chóng chạy đến cửa ngăn Lý Phong Thần rời đi.
Lý Phong Thần nghe được thanh âm, xoay người lại nhìn La Cẩm Bình.
“Tôi nhớ rõ nhà tôi có một quyển thực đơn, mặt trên có một cái tên chính là Dung Lâm.” La Cẩm Bình.
Lý Phong Thần vốn tưởng mọi chuyện đã vô vọng, không nghĩ tới còn tìm được một chút manh mối: “Cô có thể cho tôi xem không?”
La Cẩm Bình gật đầu, mang theo Lý Phong Thần đi lên trên lầu.
Hai người đi tới phòng của bà ngoại La, lấy ra cái rương nhỏ kia, lúc này đây, là vì thực đơn bên trong.
La Cẩm Bình lấy ra quyển thực đơn rách nát, mở ra trang thứ nhất, mặt trên viết hai chữ Dung Lâm: “Nha, chính là cái này.”
Lý Phong Thần có chút thất thố, trực tiếp cấm lấy quyển thực đơn, vuốt vuốt hai chữ Dung Lâm, có vô số hồi ức phun trào trong đầu hắn.
Lật ra phía sau, là một bài vè về các loại gia vị liêu, cũng là bài vè hắn đọc từ nhỏ.
“Cái đó, anh có quan hệ với người này sao?” La Cẩm Bình nhìn Lý Phong Thần trước mặt có chút kinh ngạc, không biết thân thích nhà mình thế nhưng còn có quan hệ với đại minh tinh, nam thần quốc dân.
“Là ông ngoại của tôi.” Lý Phong Thần kích động trả lời: “Cô biết ông ấy ở đâu không?”
“Ông ngoại?” La Cẩm Bình tức khắc không ngồi xổm nổi nữa, thân mình ngưỡng về phía sau: “Nhưng cụ ngoại tôi chỉ có một người con gái mà.” Chẳng lẽ là con riêng?
“Cụ ngoại? Con gái?” Lý Phong Thần hỗn độn.
“Dung Lâm là cụ ngoại của tôi, con gái của ông là bà ngoại tôi, bà ngoại sinh ra mẹ tôi.” La Cẩm Bình ấp úng giải thích.
Lý Phong Thần cũng bất ngờ, hắn biết Dung Lâm nhất định là ông ngoại hắn. Hắn chợt nhớ đến một số ký ức liên quan, hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi biết rồi.”
La Cẩm Bình nghi hoặc nhìn lại.
“Tôi có một người dì, phỏng chừng chính là bà ngoại của cháu.” Lý Phong Thần lục tìm trong ký ức lúc nhỏ của mình, đào ra một ít tin tức.
“Sao từ trước tới nay tôi chưa từng nghe qua.” La Cẩm Bình gãi gãi đầu, đối mặt với một người chú đột ngột xuất hiện, có chút mờ mịt.
“Bà ngoại cháu cũng chưa từng nhắc tới chuyện bà ấy không có chị em đúng không?” Lý Phong Thần muốn tìm ra lỗ hổng vẫn rất đơn giản: “Chứng tỏ bà ấy có thể có mà.”
La Cẩm Bình gật gật đầu, xác thật bà ngoại chưa từng nhắc tới chuyện này.
“Vậy cũng không thể chứng minh chúng ta có quan hệ huyết thống.”
Lý Phong Thần thở dài, chỉ có thể dùng phương pháp khoa học: “Như vậy đi, chúng ta đi làm xét nghiệm DNA, khoa học sẽ chứng minh hết thảy.”
La Cẩm Bình tuy rằng không rõ, sao đột nhiên bọn họ lại phải đi làm xét nghiệm DNA, nhưng nghĩ về hướng tốt, nếu có thể chứng minh quan hệ của bọn họ, cô lại có thêm người thân, cô không hề cô đơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng La Cẩm Bình có chút chờ đợi.
Làm xét nghiệm DNA không cần tự mình tới, Lý Phong Thần cầm mấy sợi tóc của La Cẩm Bình liền xuất phát.
Đương nhiên không phải nhổ trực tiếp từ đầu La Cẩm Bình, làm một cô gái tóc mỏng, La Cẩm Bình không thể tiếp nhận chuyện tàn nhẫn như nhổ tóc.
Hằng ngày cô rụng rất nhiều tóc, đều có thể tận dụng, không thể lãng phí.
Lý Phong Thần: Thật không hiểu mấy cô gái trẻ hiện tại.