Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 146

Mẹ Lưu thấy ông vẫn chưa tỉnh táo lại thì vỗ mấy cái vào mặt ông. Ba Lưu dần dần tỉnh táo lại, nhìn xung quanh rồi hỏi vợ: “Sao anh lại ở chỗ nào? Em ra đây làm gì thế?”

Mẹ Lưu nói: “Em thấy anh mãi vẫn chưa vì, lo lắng có chuyện gì nên xuống dưới lầu xem xem. Xuống đến nơi thì thấy anh đi ra bên ngoài khu nhà, đi tới chỗ này đây, thấy anh sắp nhảy xuống sông nên chạy đến kéo anh lại. Rốt cuộc là anh làm sao thế hả? Chả lẽ anh cũng bị ma ám rồi?” Nói xong câu cuối, mẹ Lưu cũng bị chính mình dọa sợ.

Dù vẫn còn thấy mơ hồ không rõ nhưng người đàn ông vẫn nhớ được mình đã thấy Tiểu Tuyết, nhìn khắp nơi mà không thấy đâu, bèn hỏi vợ: “Tiểu Tuyết đâu rồi? Em có thấy con bé không?”

Người phụ nữ nhíu mày, vẻ không vui nói: “Sao anh lại nhắc đến còn bé? Đã bao nhiêu năm rồi không có tin tức?”

Người đàn ông nói: “Vừa nãy anh thấy Tiểu Tuyết, con bé vẫn giống như lúc trước, mà không, so với lúc con bé rời khỏi, giống như có lớn hơn một chút, tầm tám, chín tuổi rồi. Nhưng mà đúng là Tiểu Tuyết đấy, nó nói mình cô đơn, sợ hãi, muốn anh đi cùng nó, nên anh…”

Nói tới đây, người đàn ông cảm thấy bất thường: “Liệu có phải Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu không tại sao nhiều năm như vậy mà hai mẹ con con bé không hề liên lạc gì với anh?”

Mẹ Lưu nói: “Anh nói linh tinh gì thế? Mau về thôi, càng nói càng thấy lạnh người mà. Ngày mai, ba chúng ta đi chùa cúng bái, thỉnh Phật về.”

Người đàn ông bị vợ lôi kéo, không yên lòng mà đi về. Vừa đến dưới tòa nhà thì có một trận gió mạnh thổi qua. Cây cối lay động, lá rơi đầy đất, rồi lại bị gió cuốn tung lên, phát ra tiếng xào xạc. Bố Lưu cảm thấy trên trán giống như bị cái gì đó dán lên, vốn tưởng là lá cây, đưa tay nên gỡ ra thì thấy không phải, nhìn kỹ lại thì đâu phải là lá cây mà là một lá bùa màu vàng. Nhìn xung quanh thì thấy trên đất rơi đầy bùa. Ông nhận ra đây chính là những lá bùa mà ban ngày ông chú họ gián ở trong phòng nhà họ, dùng để trấn trạch. Nhưng giờ, bùa rơi hết rồi!

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi chạy như điên lên tầng. Trong nhà rất tối, đèn đã tắt hết. Nhưng mẹ Lưu nhớ rõ lúc bà ra khỏi nhà, đã bật hết đèn, đến cả đèn bếp và toilet đều được bật lên. Vì chuyện kia mà trong lòng sợ hãi, nghĩ rằng phòng càng sáng càng tốt. Họ mở cửa phòng, không bật đèn, cũng không quan tâm gì cả, đi thẳng vào phòng con gái. Đèn trong phòng đều đã tắt đi, nhưng cửa sổ mở rộng, gió đêm thổi rèm cửa bay phất phới.

Lưu Duyệt ngồi ở bệ cửa sổ, hai chân buông thõng ra bên ngoài. Làn váy ngủ màu hồng nhạt bị gió thổi nhìn như cánh bướm, có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Mẹ Lưu quát: “Duyệt Duyệt, con làm cái gì thế? Mau xuống đây!”

Bố Lưu muốn đi lên kéo con xuống, nhưng thân thể con gái giống như bị đóng đinh ở đó, kéo thế nào cũng không thấy di chuyển. Mẹ Lưu cũng đi đến kéo, kéo không được, bất lực khóc: “Duyệt Duyệt, có việc gì thì con cứ nói với bố mẹ, đừng làm chuyện dại dột như vậy.”

Duyệt Duyệt chậm rãi quay đầu lại, vẫn là khuôn mặt mà họ quen thuộc nhưng biểu cảm rất kì dị, lộ ra tà ác, dùng giọng điệu cực kì oán hận nói với mẹ Lưu: “Thì ra bà chính là người phụ nữ đê tiện kia? Bà làm cho mẹ tôi đau lòng, con gái bà cướp bố của tôi. Tôi cũng muốn bà nếm thử mùi vị đau lòng khổ sở!”

Mẹ Lưu hoảng sợ, tay đang kéo con gái cũng buông ra: “Mày, mày không phải Duyệt Duyệt?”

Sau một thoáng kinh ngạc, bố Lưu đã nhận ra: “Tiểu Tuyết? Con là Tiểu Tuyết phải không?”

Mặt Lưu Duyệt từ từ xuất hiện vẻ mặt bi thương, ánh mắt nhìn bố vừa yêu thương vừa căm hận: “Bố, bố không cần mẹ, cũng không cần Tiểu Tuyết nữa. Bố cũng không muốn chết theo con, con chỉ đành bắt con gái bố đi theo con thôi.”

Giọng nói của nó rõ ràng hồn nhiên như vậy, nói đến đúng lý hợp tình như vậy nhưng với vợ chồng hai người, đó là những lời cực kì kinh khủng.

Bố Lưu sợ con bé sẽ nhảy xuống, đè lại sự sợ hãi trong lòng mà khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì? Mẹ con đâu? Con xuống đây đi, từ từ kể cho bố nghe?”

“Mẹ con?” Nhắc đến mẹ, Tiểu Tuyết đau lòng thì thào nói: “Mẹ chết rồi, con cũng đã chết rồi. Nhưng mẹ không có đưa con đi cùng, bố cũng không cần con. Con rất cô đơn, thật sự rất cô đơn. Con muốn gặp bố mẹ. Bố ơi, con khó khăn lắm mới tìm được bố. Nhưng bố đã có con gái mới rồi, bố không cần Tiểu Tuyết nữa rồi…”

Bố Lưu nghe vậy thì kinh hãi: “Sao có thể như vậy được? Bố thật sự không biết, bố không biết con và mẹ con đã… Tiểu Tuyết, bố không phải không cần con nữa. Những năm gần đây, bố đi khắp nơi tìm con, cũng thường xuyên mơ thấy con. Tiểu Tuyết, con ngoan, xuống đây với bố, để bố ôm con có được không?”

“Bố đi tìm con thật sao? Bố vẫn còn cần con ư?”

Bố Lưu vội gật đầu: “Đúng vậy. Mặc dù bố ly hôn với mẹ con, nhưng bố chưa từng không cần con. Mẹ con hận bố, vì để trừng phạt bố mà không muốn cho con gặp lại bố. Bố nghĩ mặc dù không ở bên bố nhưng ít ra con vẫn sống tốt, không ngờ hai người…”

“Mẹ nói bố không cần mẹ con con, cho nên mẹ con con cũng không cần bố nữa.” Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Tiểu Tuyết hồn nhiên cười nói: “Bố ơi, vậy bố đi cùng con đi. Chúng ta cùng đi tìm mẹ có được không bố?”

Bố Lưu ngây ngẩn cả người, ông hiểu rõ ý đi cùng nhau của con gái, chính là muốn ông cùng chết. Chỉ nháy mắt do dự đó cũng không thoát được ánh mắt của Tiểu Tuyết, lông màu con bé cau lại, oán khí lại chiếm lấy.

“Bố không đồng ý đúng không? Bố căn bản không hề thương con đúng không? Vì bố có vợ mới, con mới cho nên không cần con và mẹ, đúng không?”

“Tiểu Tuyết, chuyện người lớn không như con nghĩ đâu. Cho dù bố với mẹ ly hôn thì bố vẫn yêu con mà. Bố…”

“Nói dối!” Tiểu Tuyết đã không còn bình tĩnh nữa, hất tay bố ra rồi đứng dậy, thân thể vì trọng tâm không vững mà lay động, mẹ Lưu nhìn thấy mà kinh hãi vô cùng.

“Bố không cần con thì con cũng không cần bố nữa! Con sẽ cho hai người thấy Lưu Duyệt chết trước mắt mình!” Dứt lời, nhảy xuống dưới.

“Không!” Bố Lưu nhào đến nắm chặt lấy tay cô bé, mẹ Lưu cũng nhanh chống ôm chặt người bố Lưu, ngăn ông bị quán tính kéo xuống.

Lưu Duyệt lơ lửng giữa không trung, cánh tay bị người đàn ông giữ chặt. Cô bé khóc òa, hỏi ông: “Tại sao đều là con gái bố, mà bố chỉ thương nó không thương con? Tại sao chỉ có mình con phải chết chứ?”

Bố Lưu vừa cố gắng giữ chặt tay con, vừa nhịn không nổi nước mắt: “Đều là lỗi của bố, là bố có lỗi với con và mẹ con. Bố đồng ý đi theo con, con tha cho Lưu Duyệt đi, con bé là em gái con mà. Con thả em ra, bố thật sự đồng ý đi theo con, chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ con, bố sẽ xin lỗi mẹ mà.”

“Bố, thật sao? Bố vẫn cần con? Đồng ý theo con ư?”

“Con là bảo bối của bố, là công chúa của bố, sao bố có thể không cần con được?”

Trong hoảng hốt, bố con hai người cùng nhớ tới một ngày xưa cũ. Có một lần, cô bé cầm truyện cổ tích đến hỏi bố: “Bố ơi, tại sao nhà mình không có lâu đài, sao bố không phải là quốc vương?”

Người đàn ông bế con gái ngồi lên chân, cười hỏi: “Sao con lại hy vọng bố là quốc vương? Sao lại muốn ở trong lâu đài vậy?”

Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng nói ngây ngô nói: “Bởi vì như vậy con sẽ là công chúa. Trong truyện cổ tích, công chúa đều có bố là quốc vương, bọn họ sống trong lâu đài. Một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cưới công chúa, sau đó, hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau!”

Người đàn ông bật cười, cưng chiều nhéo hai má phính của con gái: “Tiểu Tuyết chính là công chúa của bố mẹ, nhà chúng ta chính là lâu đài. Ba người chúng ta ở bên nhau chính là hạnh phúc.”

Nhưng mà, năm Tiểu Tuyết bảy tuổi, người đàn ông luôn miệng nói “Một nhà ba người chúng ta ở bên nhau chính là hạnh phúc” kia đã ngoại tình, thậm chí còn có con rơi, làm cho gia đình tan tác.

Mẹ Tiểu Tuyết là một người phụ nữ tính tình cương liệt, sau khi ly hôn đã mang theo con gái đến nơi khác sinh sống. Bà hận chồng cũ phản bội mình, nên sau khi rời đi đã cắt đứt mọi liên lạc. Bà biết, người đàn ông kia tuy rằng không yêu mình nhưng rất yêu thương con gái. Bà muốn làm cho kẻ bội bạc vĩnh viễn không được gặp lại con gái, coi như là một sự trừng phạt.

Hơn một năm sau, mẹ Tiểu Tuyết tái hôn, gả cho một người đàn ông khác. Không được bao lâu, hai mẹ con bị tai nạn giao thông, một chết, một bị thương.

Tiểu Tuyết không còn mẹ, ở trên giường bệnh mấy tháng thì cũng rời khỏi thế gian. Cha dượng lúc đầu còn lo tiền thuốc men nhưng sau đó thấy tốn công vô ích không cứu được đứa bé, chuyện hậu sự cũng cần nhiều tiền nên dứt khoát bỏ chạy. Để lại di thể của Tiểu Tuyết cô độc nằm trong nhà xác bệnh viện suốt tám năm. Bệnh viện không có quyền xử lý thi thể, chỉ có thể lưu lại.

Tiểu Tuyết đáng thương vì không được đăng ký tử vong nên vẫn được coi là người ở dương gian, minh giới không thu, hồn phách quanh quẩn tại bệnh viện, không đi đâu được.

Mãi cho đến một ngày, vô tình thấy bố đẻ đưa một bé gái đến bệnh viện khám, sau đó lén theo đuôi. Mới đầu, chỉ là mỗi tối đều vụng trộm đứng bên cửa sổ nhìn trộm. Nhưng sau đó, thấy bố mình đối với con gái mới chiều chuộng như vậy, tốt như vậy, giống như ngày xưa đối xử với chính mình. Cô bé ghen tị, phẫn nộ, sức mạnh của tăng lên nhiều.

Tiểu Tuyết ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt bố, ngữ khí lạnh nhạt: “Bố ơi, nhà chúng ta không còn nữa, mẹ mất rồi. Bố đã có nhà mới rồi, một ngôi nhà không thuộc về con. Con không bao giờ còn được làm công chúa nữa. Không có bố mẹ, đứa trẻ làm sao làm công chúa được?”

Người đàn ông đau thắt lòng, áy náy, hối hận đan xen, nước mắt chảy dài. Nhưng cho dù ông nỗ lực thế nào, bàn tay ông đang giữ chặt cứ từ từ trượt dần khỏi tay ông, từ khuỷu tay đến cánh tay nhỏ bé, cuối cùng đến một ngón tay ông cũng không giữ được nữa…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất