Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 31: Chương 13.2

“Vấn đề này, chẳng lẽ các hạ không biết rõ sao?” Hắn thản nhiên hỏi lại, trong đáy mắt thoáng xuất hiện nụ cười không dễ phát hiện ra, nhìn Lãnh Tử Hàn chằm chằm.

Lời này có hai ý, ý thứ nhất, chính là đêm qua Bách Lý Kinh Hồng đã nói với Lãnh Tử Hàn rằng mình cũng sẽ tới đây ở, vì thế vấn đề này hẳn Lãnh Tử Hàn phải hiểu rõ. Mà ý thứ hai à… là ngang nhiên đổ vấy cho Lãnh Tử Hàn đốt nhà mình để Tô Cẩm Bình biết!!!

Quả nhiên, vừa nghe hắn nói vậy, ánh mắt nghi hoặc của Tô Cẩm Bình liền quét về phía Lãnh Tử Hàn, hai người này vừa gặp nhau đã đánh đến chết đi sống lại, nói chuyện cũng châm châm chọc chọc khắp nơi, chẳng lẽ chuyện này đúng là chuyện tốt do Lãnh Tử Hàn làm sao?

Lãnh Tử Hàn ức chế!!! Làm giáo chủ ma giáo bao nhiêu năm nay, tới bây giờ đều là hắn ta hãm hại người khác, đã bao giờ bị người khác hãm hại đâu, nhìn ánh mắt của Tô Cẩm Bình, hắn ta chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên tận trời: “Tam hoàng tử điện hạ, đều là đàn ông cả, việc gì phải nói bóng nói gió đặt điều nói xấu tại hạ?”

“Ta có sao?” Hắn thản nhiên đáp lại, trên mặt đầy vẻ thờ ơ không bận tâm.

Lần này Lãnh Tử Hàn suýt thì tức đến nghẹn thở, hóa ra bây giờ người ta còn chơi trò giả ngu cho qua chuyện nữa, Bách Lý Kinh Hồng hắn coi như chỉ có ý đầu tiên, tức là chính mình biết rõ việc này từ đầu tới cuối, nhưng hắn lại thành công trong việc khiến tiểu Cẩm nghĩ rằng việc này là do hắn ta làm! Đấy, ánh mắt hoài nghi và không vui của Tô Cẩm Bình đã hướng về phía hắn ta rồi đấy. Nhưng hắn ta còn có thể nói gì được? Hắn ta có thể nói rằng Bách Lý Kinh Hồng nói sai sao? Đúng là hắn ta biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà… Trong khoảnh khắc, hắn ta bỗng kích động đến mức muốn chửi bậy!!! Nhìn người đàn ông như tiên giáng trần cách xa trần thế đang ngồi không xa kia, hắn ta thật sự không thể tưởng tượng được vì sao một người có bề ngoài như vậy lại có thể có bụng dạ đen tối như thế! Hắn ta nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng: “Tam Hoàng tử đại tài, tại hạ bái phục!”

Giờ thì đến kẻ ngốc cũng cảm nhận được mùi thuốc nổ giữa hai người này, lão phu nhân và Tề quốc công nhìn hai bên, thật sự không rõ vì sao hai người này phải tranh cãi gay gắt như vậy, về lý thuyết mà nói, quan hệ của em rể và anh vợ cũng đâu phải là khó xử lý đâu, nhưng tình hình giương cung bạt kiếm thế này là sao?!

Giọng nói kinh ngạc của lão phu nhân vang lên: “Không phải hai người là hảo hữu tri kỷ à? Sao nói chuyện cứ công kích nhau vậy, bà già ta nghe cũng thấy không quen!”

Hảo hữu tri kỷ?! Nghe câu này, trong mắt hai người đàn ông đều bùng lên ngọn lửa không nhỏ, hai người bọn họ giống hảo hữu tri kỷ chỗ nào? Lúc này Tô Cẩm Bình mới ngại ngùng nói: “Ngoại tổ mẫu, bà không biết rồi, tính cách của hai người bọn họ là vậy đấy ạ, bình thường nói chuyện cũng quen như thế rồi, đây là cách quan hệ đặc biệt của họ ạ!” Vừa nói nàng vừa nháy mắt với hai người kia, trong mắt đầy vẻ uy hiếp.

“À, vậy sao?” Lão phu nhân vẫn hơi hoài nghi.

Hai người nhận được ánh mắt ra hiệu của Tô Cẩm Bình, thầm hừ lạnh trong lòng rồi gật đầu với lão phu nhân: “Đúng thế ạ.”

“Thì ra là vậy, ta đã nghĩ mà, sau nhìn không giống hảo hữu tri kỷ chút nào, ngược lại còn như kẻ thù ấy! Có điều, nếu hai người các cháu đã là hảo hữu tri kỷ, người ngoài có nói gì thì chúng ta cũng có thể nói là Tam hoàng tử điện hạ đến ở tạm nhà của hảo hữu, cách nói này cũng được phải không?” Nói xong, lão phu nhân cũng cảm thấy sự lo lắng tan đi một chút.

Vì thế, chuyện này cứ được quyết định như vậy! Mà cũng đến lúc này, Phong và Tu theo điện hạ tới đây mới hiểu được lời nói của thủ lĩnh tối hôm qua có ý gì, mục đích đầu tiên là muốn vào phủ ở, không thể để Lãnh Tử Hàn chiếm chút ưu thế nào! Mục đích thứ hai là mượn việc phóng hỏa phủ Tam hoàng tử để giá họa cho Lãnh Tử Hàn, vừa nói qua nói lại một hai câu, ánh mắt nghi hoặc không thiện cảm của Hoàng tử phi đã thường xuyên đảo về phía Lãnh Tử Hàn rồi, khiến bọn họ không thể không than thầm trong lòng, hay cho một chiêu giết người không thấy máu!

Không bao lâu sau, lão phu nhân lại nói tiếp: “Mải bàn chuyện mà quên cả giờ cơm, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, Tam hoàng tử phải chịu thiệt thòi dùng cơm cùng chúng ta rồi!” Bình thường Tô Cẩm Bình đều ăn cơm trong phòng mình, nhưng lúc nào lão phu nhân cao hứng cũng sẽ gọi mọi người trong nhà cùng ăn cơm.

“Người một nhà, không cần khách sáo!” Hắn nhẹ nhàng nói bảy chữ này, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến lão phu nhân và Tề quốc công thoáng liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo ý cười. Xem ra Tam hoàng tử vô cùng thích Cẩm nhi, làm gì có ai trong hoàng tộc cưới cháu gái ngoại của thần tử mà gọi thần tử là người một nhà chứ? Điều này hiển nhiên đã làm bọn họ rất vui mừng, cũng cảm thấy thân thiện hơn với Bách Lý Kinh Hồng không ít.

Lãnh Tử Hàn đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh bỉ, ánh mắt trào phúng cũng chưa từng rời khỏi người tên tiểu nhân đê tiện kia!

Tề quốc công cũng như vừa bị kinh ngạc, nói: “Điện hạ coi trọng, chúng ta đi ăn cơm thôi, mời điện hạ!” Dứt lời, ông liền đưa mọi người đi về phía phòng khách.

Mọi người trong nhà chia ra mấy bàn ăn. Một bên là lão phu nhân, Tề quốc công, Trần thị, cùng hai vị cữu cữu, cữu mẫu của Tô Cẩm Bình, bên kia là nhóm các thiếu gia và tiểu thư.

Có điều, ở trong nhà, Tô Cẩm Bình được lão phu nhân đặc biệt sủng ái, nên mới được ngồi cùng bàn với lão phu nhân, đương nhiên Lãnh Tử Hàn cũng vậy. Thân phận của Tam hoàng tử cao quý, vốn phải ngồi riêng một bàn để Tề quốc công hầu chuyện, nhưng Tề quốc công còn chưa kịp nói gì, hắn đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Cẩm Bình, Lãnh Tử Hàn cũng không khách khí, ngồi xuống phía bên kia của Tô Cẩm Bình.

Vì vậy, sau khi Tô Cẩm Bình an vị, khóe môi nàng run lên, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy da đầu như tê dại, không phải vì lý do gì khác, mà chỉ lo là hai người này ăn uống một hồi không hợp mắt lại quyết sống mái với nhau, mình ngồi giữa bọn họ, rất có khả năng sẽ trở thành vật hy sinh trong trận chiến của họ!

Các cô nương Vân gia đều thường quay đầu sang nhìn lén hai người kia. Tuy Tam hoàng tử đã có hôn ước với Thượng Quan Cẩm, nhưng các nàng cũng có thể trở thành trắc phi. Mà Thượng Quan Hàn là biểu huynh của các nàng, không chỉ xuất sắc tuyệt trần, lại chưa vợ, làm sao trong lòng các nàng có thể không nảy mầm xuân cơ chứ? Có điều, nhìn cả nửa ngày cũng không thấy hai người kia liếc mắt nhìn mình lấy một cái, tất cả đều hơi chán nản. Vân Tử Y hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường, cúi đầu ăn cơm, không biết đang nghĩ gì.

Mọi người ăn uống, Lãnh Tử Hàn cứ chút chút lại gắp thức ăn cho Tô Cẩm Bình, diễn vai diễn “ca ca tốt” một cách cực kỳ hoàn hảo, lão phu nhân nhìn thấy cũng rất vui mừng.

Còn Bách Lý Kinh Hồng, vì tính cách vốn đạm mạc nên mãi cũng chẳng có hành động gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm của mình, phong thái vô cùng tao nhã. Hắn liếc nhìn thấy Lãnh Tử Hàn liên tục gắp đồ ăn cho Tô Cẩm Bình, ban đầu Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng đều ăn hết, đôi mắt sáng đẹp bất giác bùng lên ngọn lửa không dễ phát hiện ra.

Đương nhiên Tô Cẩm Bình có thể cảm nhận được ánh mắt không tốt của người nào đó, nhưng hiện giờ Lãnh Tử Hàn đang dùng thân phận ca ca để gắp thức ăn cho nàng, nàng cũng không thể không ăn được, đúng không? Đang nghĩ ngợi, Lãnh Tử Hàn lại gắp cho nàng một miếng thịt bò nữa. Rốt cuộc người nào đó đang tắm trong hũ dấm chua cũng không thể chịu được nữa, liền đưa đũa ra, gắp miếng thịt bò trong bát Tô Cẩm Bình vứt sang một bên, sau đó, dưới ánh mắt tức giận của Lãnh Tử Hàn, hắn thản nhiên nói mấy chữ: “Ăn thịt bò nhiều, nóng.”

Hắn vừa dứt lời, Lãnh Tử Hàn lại bật cười, sau đó gắp một gắp rau vào bát Tô Cẩm Bình, Bách Lý Kinh Hồng lại không thèm để tâm, đưa đũa mình sang gắp ra, vứt sang bên cạnh: “Không có dinh dưỡng.”

Một giọt mồ hôi lớn chảy xuống trán Tô Cẩm Bình, hai người này… khụ khụ!

Lãnh Tử Hàn lại cười lạnh, đôi mắt đen như mực cũng xuất hiện sát ý rất rõ ràng! Nhưng, hắn ta kìm nén xuống, lẳng lặng gắp một miếng cá đặt vào bát Tô Cẩm Bình, Bách Lý Kinh Hồng đang định đưa đũa lại gần, lại bị một đôi đũa khác chặn lại, giọng nói từ tính vang lên: “Không biết Tam hoàng tử điện hạ còn gì chỉ giáo với miếng cá này?”

“Xương, nếu nàng bị hóc, các hạ định làm thế nào?” Nói xong, đũa của hắn lại vòng qua đũa của Lãnh Tử Hàn, đối phó với miếng cá kia.

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều quay sang nhìn nhau, như ý của Tam hoàng tử, có phải là cả bàn thức ăn này không ăn được thứ gì không? Lãnh Tử Hàn tức đến bật cười: “Sao hả? Tam hoàng tử đã không muốn gắp thức ăn cho tiểu Cẩm, còn không cho người khác gắp sao?”

Hắn ta vừa dứt lời, bàn tay đang định gắp miếng cá kia ra của Bách Lý Kinh Hồng chợt khựng lại, trong mắt hiện rõ vẻ rối rắm, bảo hắn gắp đồ ăn cho nàng, không phải là không muốn, mà là… không quen, thật sự không quen làm mấy chuyện như vậy… Có vẻ Lãnh Tử Hàn đã đoán trước chắc chắn hắn không gắp thức ăn cho Tô Cẩm Bình, hơi đắc ý nhìn hắn, Bách Lý Kinh Hồng à, không phải luôn ra vẻ thanh cao sao? Lãnh Tử Hàn ta đây sẽ khiến cho hắn thanh cao thỏa thích thì thôi, chờ hắn thanh cao xong, tiểu Cẩm đã là của mình từ lâu!!!

Nghe đoạn đối thoại khiến người ta ngại ngùng này, nếu không phải vì bụng còn chưa ăn no, thì Tô Cẩm Bình đã ném đũa chạy đi luôn cho xong rồi. Có điều, không thể phủ nhận rằng, nghe câu nói cuối cùng của Lãnh Tử Hàn, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút mất mát, mong chờ cái tên kiêu ngạo này gắp thức ăn cho mình, thì thà mong mặt trời mọc ở hướng Tây còn thiết thực hơn.

Bách Lý Kinh Hồng trầm mặc một lúc lâu sau, liền rụt đũa về, gắp một miếng cá to đặt vào bát mình, khiến Lãnh Tử Hàn suýt phì cười thành tiếng. Nhưng mà, sau khi gạt hết sạch xương cá ra xong, hắn lại gắp đặt vào bát Tô Cẩm Bình. Nhân tiện gắp luôn miếng cá còn xương mà Lãnh Tử Hàn gắp kia vứt ra ngoài, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đi tiếp tục ăn cơm của mình, thoạt nhìn không có gì kỳ quái, nhưng Tô Cẩm Bình lại tinh mắt phát hiện ra bên tai hắn đỏ lên.

Tô Cẩm Bình ngẩn người nhìn miếng cá trong bát mình, trong đầu hiện lên mấy chữ rất không hợp thời — được sủng ái mà kinh sợ!

Lần này đến lượt Lãnh Tử Hàn tức tối, nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng tìm được lý do gì để gắp miếng cá đã gạt hết xương kia ra khỏi bát của Tô Cẩm Bình. Cho đến ngày hôm nay hắn ta mới biết, bản thân mình tự xưng là Giáo chủ Ma Giáo, đại ma đầu thiên hạ đệ nhất, vẫn còn quang minh lỗi lạc đến cỡ nào khi đối đầu với tên tiểu nhân đê tiện mang khuôn mặt thần tiên này!!!

Đang lúc yên lặng, bỗng có hạ nhân tới bẩm báo: “Đại nhân, vài ngày trước sau khi Đại công tử Mộ Dung gia đón thánh chỉ, liền nôn ra máu, phủ Trấn quốc công tìm rất nhiều danh y cũng không có chuyển biến gì, hôm nay nghe nói lại nôn ra một chậu máu rất lớn, nói chưa biết chừng, chỉ e…”

“Đó cũng là quả báo của hắn ta!!!” Lão phu nhân nghiến răng nói, Mộ Dung Phong và Vân Lam lại gây ra chuyện như vậy, không chỉ ném đi thể diện của riêng Mộ Dung gia hắn ta, mà Vân gia cũng mất hết mặt mũi. Nếu không phải vì lão Nhị không làm quan, thì không biết nha đầu không biết trời cao đất dày Vân Lam kia còn liên lụy Vân gia đến mức nào nữa!

Trần thị khẽ nhíu mày: “Mẫu thân, nếu Mộ Dung Phong không qua được hạn này, gả Lam nhi qua đó không phải là lỡ dở con bé sao?”

“Lỡ dở cái gì? Hiện giờ con bé đã là tàn hoa bại liễu rồi, con còn hy vọng có người khác muốn cưới con bé sao? Một cô nương khuê các mà lại không biết giữ gìn như vậy, dù có chết cũng khó tiêu tan được nỗi hận trong lòng ta đây! Cái thứ không biết xấu hổ, gả con bé sang Mộ Dung gia xung hỉ đi, gọi là xung hỉ cũng là coi trọng nó rồi!” Rõ ràng lão phu nhân rất giận dữ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất