Chương 107: Tâm Tố
"Lúc này còn muốn gạt người? Mau bảo Nhì Thần giơ tay đầu hàng!"
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhị Thần đã hoàn toàn thay đổi ở xa xa. Lý Chí bị bắt, nhưng vị Nhị Thần không biết là người hay là thú kia vẫn là một phiền phức lớn.
"Haha...Nghe ngươi nói kìa, ngươi dựa vào cái gì cho rằng vợ ta nhất định sẽ nghe ta?”
Lý Chí nói xong, liền nhìn thấy Nhị Thần ở xa đột nhiên mở miệng gầm thét dữ tợn, sau đó bốn chân giống như dã thú vọt về phía rừng.
Nhị Thần cư nhiên bỏ chạy, ném Lý Chí một mình ở chỗ này.
"Lý chân nhân, ta thật sự không lừa gạt ngươi, những đệ tử như chúng ta không phải là đối thủ của các ngươi, có một số việc ta thật sự không làm chủ được."
Lý Chí vẫn muốn giải thích, mặc dù lời giải thích vẫn khá nhạt nhòa.
"Ngươi nghĩ rằng sau khi ta nghe những lời này xong thì sẽ đột nhiên bộc phát lòng tốt buông tha ngươi?"
Lưỡi kiếm của Lý Hỏa Vượng hơi nhích về phía trước.
"Haha, đương nhiên là không rồi."
Đối mặt với cái chết có thể xảy ra bất cứ lúc nào, Lý Chí có vẻ vô cùng thản nhiên.
Nhìn tù binh trước mắt, Lý Hỏa Vượng suy tư một lát, chậm rãi mở miệng nói:
"Tâm tố là cái gì? Tại sao ngươi gọi ta là tâm tố?"
Đây là điều hắn để ý nhất, họ nếu đã ra tay với mình thì nhất định là có lý do, và cái từ "tâm tố" này đã xuất hiện hai lần.
Lý Chí bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Thì ra ngươi thật sự chẳng biết gì hết, ta lúc trước đều bị bộ quần áo dính đầy máu của ngươi lừa."
"Tâm tố rốt cuộc là cái gì!"
Lý Hỏa Vượng cắn răng gằn từng chữ hỏi, lưỡi kiếm cắt ra một đường máu.
Lý Chí nhìn Lý Hỏa Vượng, nở nụ cười ha hả.
"Ha ha, đầu óc ngươi rất thông minh, nhưng sợ là ngươi sẽ không đấu lão tiên gia đâu."
Một giây sau, hai mắt Lý Chí bắt đầu trở nên sung huyết, từng sợi gai từ dưới khóe mắt hắn chui ra, cả khuôn mặt đều bắt đầu phát sinh biến dị giống hệt như Nhị Thần khi nãy.
Lý Hỏa Vượng dùng sức, lưỡi kiếm sắc bén lập tức lướt qua cổ của Lý Chí, nhưng dưới làn da bị cắt rách không phải là mạch máu, mà là một hàng vảy rắn dày đặc cứng rắn.
"giết hắn!!"
Lý Hỏa Vượng hét lên, vèo một tiếng, một cây gậy gỗ thật lón mang theo kình phòng dẫn đầu bay tới, hung hăng nện vào đầu Lý Chí.
Huyết nhục bắn tung tóe, Lý Chí vừa mới dị biến tới một nữa lập tức bị đập tới sứt đầu mẻ trán, ngã xuống mặt đất.
"Đùng~đùng~đùng!"
Trong rừng tối tăm truyền đến tiếng trống dồn dập, hấp dẫn tất cả mọi người nhìn qua.
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc, theo bản năng cúi đầu nhìn cái trống rách trên mặt đất.
"Tiếng trống? Tại sao vẫn còn trống? Trống của Lý Chí rõ ràng đã bị ta hủy rồi mà!"
"Mời~Thần~Tới~"
Nương theo tiếng trống và thần điệu, một bóng người loạng choạng từ trong rừng cây đi ra, đó là Nhị Thần, hoặc là nói là Lý Chí.
Khi mặt của Lý Chí bắt đầu mọc ra những thứ kia thì những thứ trên mặt Nhị Thần cũng đã biến mất không thấy. Không ngờ hai người chúng lại có thể dễ dàng trao đổi vị trí cho nhau như vậy, giờ đây Lý Chí đã biến thành Nhị Thần, Nhị Thần thì biến thành Lý Chí.
"Đùng~đùng~đùng!"
Tiếng trống đường đột vang lên từ dưới thân Lý Chí, đám người nhanh chóng nhìn sang, sau đó đồng thời hít sâu một hơi.
Chỉ thấy quần áo người này mở rộng, dùng một tay mạnh mẽ kéo da bụng lên, tay còn lại thì cầm gậy trống mà gõ.
Không có trống, Lý Chí cư nhiên lấy da mình làm trống!
"Đùng~đùng~đùng!"
"Trời xuống núi Tây sắc tối đen, nhà nhà hộ hộ đều đóng cửa, hỉ thước quạ đen ghé đại thụ, chim sẻ ba ba trú mái hiên, phòng nhỏ sụp mất đường đi khó, mười nhà thì có chín hộ khóa, còn lại một nhà không đóng cửa, thắp hương đánh trống thỉnh thần tiên~"
Vừa dứt lời, Nhị Tiên ngã xuống dưới đất đột nhiên đứng lên, cho dù giờ phút này đầu của hắn hơn phân nửa đều sụp xuống.
Những tiếng "phốc phốc" liên tục vang lên, tất cả binh khí, bao gồm cả trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đều trong nháy mắt cắm vào trong cơ thể Nhị Thần.
Lý Hỏa Vượng phi thường khẳng định một kiếm này của mình đã đâm xuyên qua trái tim hắn, nhưng mà Nhị Thần vẫn đứng thẳng tắp đứng ở nơi đó.
"Trước mời Hồng tới sau mời Hoàng, mời gió mát, mời sương mây, mời vua khổ, Hồng gia làm soái thủ, Hoàng gia làm tiên phong, gió mát sương mây đều dừng lại, hóa thành con đường đón vua sang~"
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trên người Nhị Thần truyền đến, khi hắn vặn vẹo cơ thể, thì binh khí trong tay của tất cả mọi người cũng lập tức rời tay.
"Không được! Phải dừn tiếng trống của Lý Chí lại! ! Hắn chính là chìa khóa! "
Lý Hỏa Vượng vươn tay phải ra, cái chuông đồng thau lập tức xuất hiện trong tay hắn.
"Leng keng leng keng!"
"Tùng tùng tùng tùng!"
Hai âm thanh khác nhau, đan xen vào nhau, vang vọng toàn bộ khu rừng.
Các loại đường cong ở bốn phía nhanh chóng ngưng tụ thành Du lão gia, Lý Hỏa Vượng đột nhiên xoay cái đầu, Du lão gia nháy mắt chia ra bốn phía, hướng Lý Chí vọt tới.