Chương 108: Xông Về Phía Trước
Không thèm để ý đến thân thể vì lột da mà không ngừng chảy máu, gân xanh trên trán nổi lên, da miệng Lý Chí không ngừng run rẩy, tốc độ đọc cũng lập tức tăng nhanh gấp đôi.
"Tiệc rượu trên bàn đã bày xong, đồ ăn thức uống đều đầy đủ, kẻ nào ăn uống ngon lành nhất, mau nói với binh nói với binh, nói rằng mau giúp ngươi dự sẵn, thịt bò dê mập mạp đẫy đà, gà vịt ngỗng gầy gò chắc thịt, dù lão tiên có muốn thịt trên trời, thì binh kia cũng phải chuẩn bị cho!!!"
Lý Hỏa Vượng cảm thấy cổ tê rần, chẳng biết từ lúc nào, Nhị Thần kia đã đi tới sau lưng hắn, nhe cái miệng máu đầy răng nanh hung hăng cắn lấy bả vai hắn.
…
Thấy Lý Hỏa Vượng bị tập kích, một vị Du lão gia đang ở xa nhanh chóng bay về, hung hăng đánh về phía Nhị Thần.
Nhưng không ngờ một hư thể như nó lại đυ.ng phải một khối xương cứng ngay lúc này, Du lão gia hung hăng đυ.ng vào người Nhị Thần, chẳng những không có chui vào, ngược lại còn bị bắn ngược trở về.
"A a!!"
Tiếng gầm gừ vang lên, một cây gậy gỗ tráng kiện vung tới, lướt qua mặt Lý Hỏa Vượng hung hăng nện lên đầu Nhị Thần.
Xoẹt, tiếng máu thịt bị xé rách vang lên, tuy rằng Nhị Thần bị đánh bay ra ngoài, nhưng miếng thịt lớn trên vai Lý Hỏa Vượng cũng bị bay mất.
Đau đớn kịch liệt làm cho Lý Hỏa Vượng thiếu chút nữa đau ngất đi, nhưng hiện tại hắn không để ý đến những thứ này, lấy ra hai cái bình nhét vào tay của Cẩu Oa đang muốn đỡ hắn bên cạnh.
"Một cái là thuốc độc một cái là Mông Hãn Dược, đều bôi hết lên đao, các ngươi giúp ta vây khốn thứ này."
Hắn không thể hai bên thụ địch được, nhất định phải tách một bên ra.
Nhìn Nhị Thần dù nửa cái đầu đều bị hất bay nhưng vẫn còn có thể giãy giụa bò dậy, Cẩu Oa che đầu, hiển nhiên chân đã có chút mềm nhũn.
"Lý sư huynh, ngươi xác định thứ này có tác dụng với nó sao?"
Lúc này, Tiểu Mãn ở một bên không nói hai lời trực tiếp đoạt hai bình thuốc, cắn răng quyết định, cầm đao xông tới.
"Mặc kệ có tác dụng hay không, dùng trước rồi nói sau!!"
Lý Hỏa Vượng biết chuyện này có chút miễn cưỡng, nhưng hiện giờ hắn cũng không để ý nhiều như vậy, không giải quyết xong Lý Chí, tiên gia sẽ tới ngày càng nhiều.
Ba vị Du lão gia ở xa xa đều vây lấy Lý Chí, nhưng mỗi lần chúng muốn tới gần thì đều bị thứ gì đó vô hình đẩy ra.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi về phía này, Lý Chí kéo bụng mình tiếp tục ra sức hát.
"Lão tiên ghé tới đừng quên mang theo tam tông bảo, tam tông bảo a bảo tam tống, vòng bắt tiên, dây trói thần, Mã Hậu thường mang bình câu hồn. Ném tam bảo lên người đệ tử, bắt không được thì dùng chân đạp, trói không được thì dùng chân đá a~"
Lý Chí hát xong, giơ gậy đánh trống vung mạnh về phía Lý Hỏa Vượng.
Tuy rằng không có bất cứ thứ gì xuất hiện, nhưng Du lão gia rõ ràng cảm nhận được cái gì đó.
Một Du lão gia nhanh chóng bay về, chắn ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Một lát sau, nương theo một tiếng giòn vang, Du lão gia do các loại đường cong hình thành đột nhiên nổ tung.
Lý Chí lại tiếp tục vung gậy về phía này, nếu như bị đánh trúng nhất định sẽ rơi vào kết cục giống như Du lão gia.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng sờ tay ra sau lưng, đem quyển thiên thư kia chắn ở trước mặt mình.
"Đùng" một tiếng, Lý Hỏa Vượng cảm giác được cánh tay trở nên tê dại.
"Cản được rồi! Thiên thư này đúng là cứng thật đó!"
Cứ như vậy, hắn một tay giơ sách một tay lắc chuông, cắn răng nhanh chóng tới gần Lý Chí.
Hắn lắc đầu một cái, số lượng Du lão gia ở bốn phía ngay lập tức tăng lên gấp đôi.
"Đánh hắn!"
Lý Hỏa Vượng ra lệnh một tiếng, Du lão gia bắt đầu vây công Lý Chí từ các phương hướng khác nhau.
Lý Chí khổ sở chống đỡ, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không khá hơn là bao.
Nguyên nhân bởi vì có quá nhiều Du lão gia, cho nên hiện tại hắn cảm thấy buồn nôn cực kỳ, theo bản năng muốn nôn mửa.
Bây giờ cả hai đang so xem ai có thể chịu đựng giỏi hơn.
Trong một mảnh hỗn loạn, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên phát hiện khi ở trong loại trạng thái này, mình có thể nhìn thấy những tiên gia cản trở Du lão gia.
Những thứ này giống như những làn khói trắng trong suốt có đủ các hình dạng kỳ lạ.
Hình người hình thú, nửa người nửa thú cái gì cũng có, hơn nữa còn có thể thay đổi theo thời gian.
Tất cả những gì tạo thành cơ thể của chúng đều rung động theo tiếng trống của Lý Chí.
Chúng giống như một quyển sách, trong giây phút Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bộ dáng của chúng, hắn ngay lập tức hiểu được chúng.
Những tiên gia này thật sự rất nhiều, chúng ở khắp mọi nơi, tựa như một thứ hư không vĩnh viễn không xuất hiện.
Nếu như muốn chúng tiếp xúc với hiện thức, thì nhất định cần phải thông qua một loại giai điệu nào đó, và tiếng trống chính là điều kiện xuất hiện của chúng.
"Tiếng trống!"
Lý Hỏa Vượng phục hồi tinh thần, cắn răng tiếp tục xông về phía trước.