Chương 121: Đạo Sĩ
"Vốn dĩ, ta định giao toàn bộ Nguyên gia lại cho ngươi, nhưng lần này ngươi không chỉ phạm tội tày trời mà còn gây thù chuốc oán với người khác. Cái nết của ngươi làm ta thật sự không thể an tâm được."
Nguyên Nhị nghe vậy liền quên đi cơn đau, hắn hoảng hốt đáp lời:
"Tổ gia gia! Con sai rồi, con thực sự biết lỗi rồi! Nếu con còn phạm phải sai lầm tương tự lần nữa, người cứ việc móc nốt con mắt còn lại của con, con nhất định không oán trách nửa lời.”
"Vài chục mạng người mà chỉ đáng giá bằng một con mắt của ngươi thôi ư? Mơ đẹp đấy!"
Lão già tối sầm mặt nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, hai tên ngồi ngoài cửa xem kịch nãy giờ bưng trên tay những cái đĩa có đủ loại hình xương cá trắng kỳ dị trên đó.
"Phạm tội thì phải chịu trừng phạt, đây là quy chuẩn của toàn thiên hạ, Nguyên gia cũng không ngoại lệ. Ngươi phải cầm cự được qua”Vượt Long Môn", chuyện này ta có thể bỏ qua cho ngươi, cái nhà này vẫn do ngươi làm chủ. Nhưng nếu ngươi không làm được, ta sẽ cho ngươi đại táng đấy."
Nhìn những cái xương nhọn hoắt kỳ quái kia đang tiến gần tới da thịt của mình, toàn bộ cơ thể Nguyên Nhị bất giác run bần bật, nhưng lão già bên cạnh không cho hân bất kì cơ hội chạy trốn nào.
Các cựa xương cong và xoắn từ từ chọc vào da, đâm xuyên qua thịt và cuối cùng dính chặt vào xương hắn.
Đương lúc Nguyên Nhị nghiến chặt răng và chuẩn bị hứng chịu màn sự tra tấn tiếp theo. Một tiếng kêu thất thanh từ ngoài cửa đã cứu hắn.
"Tổ gia gia! Không ổn rồi, người mau đi xem đi! Nước trong hồ biến thành màu đỏ hết rồi!"
Khi đám người đến bên rìa đảo, không ai dám hé răng nói nửa lời.
Trước mắt chúng là toàn bộ nước trong hồ sậy bị nhuộm thành màu đỏ sẫm, không khí xung quanh bốc lên nồng nặc mùi hôi thối.
Cả bọn sợ đến mức hồn phi phách tán cuối cùng cũng tỉnh táo lại hướng về chủ của cả ngôi làng, tổ gia gia của chúng.
Thần sắc của lão già biên hóa liên tục, lão ta nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường rồi xua xua tay:
“Mở tế đàn, dâng hương!”
Một lúc sau, hương và cúng phẩm đều đã chuẩn bị xong, một đám người quỳ trước hồ nước đỏ au, họ không ngừng bái lậy trước cảnh tượng kì dị này.
Khi thấy nước hồ vẫn chưa có dấu hiệu nhạt đi, lão ta dứt khoát quay người lại và đi về phía một vài người phụ nữ đang bồng con.
Những đứa trẻ này đã thay quần áo mới toanh. Tóc cũng được thắt bím hai sừng bằng chỉ đỏ.
Ông lão trịnh trọng cầm cây bút đỏ nhuộm chu sa, khẽ điểm vào giữa hai hàng lông mày của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng nhìn nhau gcười khúc khích.
Ông già đưa tay xoa đầu chúng, sau đó thở dài và không nỡ nhìn mà nhắm chặt hai mắt lại.
“Đi đi.”
Hai thanh niên trẻ tuổi bên cạnh ban đầu còn khóc cha gọi mẹ, liền giật lấy hai đứa trẻ không đến ba tuổi từ người phụ nữ, họ bồng chúng đi về phía hồ nước.
Đương lúc họ đến bên mép hồ, hai tay giơ cao hai đứa trẻ một trai một gái lên, bất chợt lại dùng lại.
“Hả?”
Ông lão nheo mắt nhìn vào làn nước đỏ sậm, như thể có thứ gì đó sắp trào ra.
Dưới ánh mắt bàng hoàng của mọi người, một tên đạo sĩ toàn thân ướt sũng, hắn cúi đầu xuống bước lên bờ, trên cổ hắn dường như bị kẹt một vật gì đó.
Sau khi lão già chăm chú quan sát nó bèn phát hiện ra đây là một thanh trường kiếm cuốn đầy rêu trong hồ.
…
"Chuyện này không thể, tuyệt đối không thể nào!! Làm sao hắn vẫn còn sống chứ!!"
Nhìn những thứ chảy ra từ làn nước trước mặt, Nguyên Nhi bất giác hét lên.
Từ trước đến giờ chưa có người nào có thể trốn thoát khỏi Hà Bá, vậy mà bây giờ người này có thể làm được.
Hắn biết người này, lúc ấy người trước mắt này đã hại chết mười mấy vị huynh đệ đạo sĩ mặc hồng bào của hắn!
Không đợi những người này hiểu ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì hắn nhìn thấy tên đạo sĩ kỳ quái từ từ ngẩng đầu lên, mỗi bước chân kéo theo một vệt máu, đi thẳng về phía họ.
"giết! Mau giết hắn!! Nhanh! Đừng để hắn lắc chuông!"
Giọng nói của Nguyên Nhi có chút khẩn trương.
Mặc dù đối phương chỉ có một người, còn bên mình thì có mấy trăm người, nhưng Nguyên Nhi lại có cảm giác khó hiểu muốn xoay người bỏ chạy.
Tiếng vèo vèo vang lên liên tục, hàng chục mũi tên cùng ánh sáng lạnh lẽo bắn về phía đạo nhân, nhưng lại không có mũi tên nào bắn trúng.
Bịch một tiếng, cơ thể đang sống sờ sờ của người đàn ông cứ như vậy bị Lý Hỏa Vượng xé ra.
Da thịt bị xé rách, mạch máu bị vỡ, máu nóng từ bên trong trào ra, phun lên mặt Lý Hỏa Vượng và bãi lau sậy trên mặt đất.
Ban đầu bọn thủy tặc còn có ý đồ muốn bao vây hắn nhưng chưa được bao lâu thì càng ngày càng có nhiều hình ảnh máu me dập tắt nhiệt huyết của họ.
Xương sống trắng hếu, nội tạng bị đập nát, da thịt bị lột ra, đều bị quăng vứt khắp nơi.
Cái này có thể so sánh với khung cảnh ở mười tám tầng địa ngục, khiến cho sự căm phẫn thù hận trong mắt tất cả mọi người dần dần thay thế bằng sự sợ hãi.