Chương 170: Là Thứ Gì?
Dù đã dẹp được tai họa về sau, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một vấn đề: “Đó là thứ gì? Đêm qua ta đã ngủ cùng với thứ gì vậy?”
Từ vết cắn ở ngón tay mình thì có thể thấy được đây tuyệt đối không phải là người bình thường.
Bây giờ nhớ lại, Lý Hỏa Vượng vô tình phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tại sao lúc tháo khăn cô dâu màu đỏ thì nhất định phải dập tắt ngọn nên trước? Vì sao “nàng” trên giường và Bạch Linh Miểu lại có sự khác biệt lớn đến vậy.
Còn cả trong bóng tối, những cây trâm trên đầu nàng...có lẽ đó hoàn toàn không phải là cây trâm mà chính trên đầu nàng đã có sẵn mấy thứ đó rồi.
“Tại sao nàng lại làm thế chứ? Làm thế gì có lợi gì cho nàng đâu?”
Lý Hỏa Vượng nghĩ mãi cũng không ra.
Đêm qua hắn gần như không ngủ vì đề phòng nàng lại xuất hiện lần nữa nhưng cuối cùng nàng vẫn không hề xuất hiện.
Còn về việc người kia là ai thì lúc Lý Hỏa Vượng nhớ lại cái khăn cô dâu màu đỏ kia, thật ra trong lòng hắn cũng thoáng có đáp án rồi, nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Lý Hỏa Vượng im lặng nhìn Bạch Linh Miểu ăn bát cháo loãng và năm cái bánh nướng.
Lúc trước đối phương luôn để ý cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình, từ bao giờ mà khẩu vị lại nhiều vậy chứ.
Thấy đối phương cũng ăn xong rồi, Lý Hỏa Vượng dùng mũi chân đá đá bên cạnh chân nàng, quay người đi về phía phòng ngủ.
Bạch Linh Miểu lau miệng, đặt chén xuống rồi đi theo.
Lúc nàng đi vào phòng đã thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng của Lý sư huynh đang đứng đó nhìn mình.
“Sao vậy Lý sư huynh? Có chuyện gì hả?”
Nàng cảm thấy bầu không khí này hơi lạ, giọng cũng nhỏ hơn.
“Ngươi ngồi đi, ta có vài việc muốn hỏi ngươi một chút.”
Lý Hỏa Vượng giơ tay đặt nàng lên ghế.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, Lý Hỏa Vượng mới lên tiếng.
“Ta nghe Lý Chí nói điệu nhảy Đại Thần cần có hai người mới nhảy được, một người là Đại Thần mời tiên, một người là Nhị thần giả tiên. Nếu ngươi có thể dùng điệu nhảy Đại Thần này để trị liệu cho ta thì cũng đồng nghĩa với việc trừ ngươi ra, vẫn còn một Nhị Thần nữa đúng không?”
Đều là khăn cô dâu màu đỏ, Lý Hỏa Vượng không thể nào không nghi ngờ được, người tối qua là Nhị Thần của Bạch Linh Miểu.
“Ừm.”
Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu.
“Vậy nàng là người sống, là Tiên gia hay là thứ gì?”
“Là người sống, nàng không phải Tiên gia, Tiên gia thì phải mời mới ra ngoài được.”
“Vậy tức phụ của Lý Chí bò ra từ khi nào vậy? Chẳng phải đầu của nàng đã bị Cao Chí Kiên đập nát rồi chôn chung với tên Lý Chí rồi ư?”
Bạch Linh Miểu nghe vậy thì hơi sửng sốt:
“Lý sư huynh, Nhị Thần không phải là tức phụ của Lý Chí đâu.”
“Gì cơ? Không phải à? Còn có Nhị Thần khác nữa hả?”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Ừm, bọn chúng nói với ta Nhị Thần và Đại Thần gắn bó với nhau, không thể dùng Nhị Thần của người khác một cách linh tinh được.”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại Nhị Thần của Lý Chí lúc trước, nàng trừ trang điểm đậm ra thì còn có thêm một ít ngoại vật đáng sợ nữa, hiển nhiên vị Nhị Thần kia cũng là một Lý Chí.
“Chẳng lẽ…”
Nhớ lại giọng nói quen thuộc của Bạch Linh Miểu đêm hôm qua, Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện mình đã hiểu ra gì đó.
“Nếu mà bỏ đi hết mấy thứ mọc ra trên mặt thì thật ra Nhị Thần của ngươi cũng giống ngươi đúng không?”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Bạch Linh Miểu hơi do dự, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Vâng, nàng cũng như ta, Nhị Thần và Đại Thần đều giống nhau.”
“Vậy làm sao để nàng ra ngoài? Tiên gia muốn một người đang sống sờ sờ ra ngoài thế nào vậy?”
Lý Hỏa Vượng hỏi mấy vấn đề mấu chốt.
Lần này Bạch Linh Miểu không trả lời ngay, mà biểu cảm cực kỳ giũa dụa, hai tay liên tục nắm chặt vạt áo của mình.
“Lý sư huynh, thật ra ta rất muốn nói cho ngươi biết, ta thật sự muốn nói rõ ràng nhưng mà ta lại không biết nói thế nào, vào đêm ra trận hôm đó, Nhị Thần đã xuất hiện trong giấc mơ của ta, sau đó...Sau đó…”
Thấy vẻ mặt sốt sắng như sắp khóc của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng cũng không ép hỏi nữa, hắn cũng hiểu việc này còn có một chút quỷ dị, không thể nào giải thích rõ được.
“Ngươi gọi nàng ra đi, ta có chuyện muốn hỏi nàng.”
Giờ phút này trong mắt Lý Hỏa Vượng đầy vẻ bất thiện.
Bạch Linh Miểu cẩn thận nhìn Lý Hỏa Vượng một chút, sau đó quay người đi tới kéo cửa một cái, một nữ nhân đội khăn cô dâu màu đỏ trên đầu, mang giày thêu màu đỏ chót đứng ở đó.
Lý Hỏa Vượng cố gắng nhịn cơn giận bước tới, nhìn Nhị Thần cách khăn cô dâu màu đỏ.
Rõ ràng hắn cảm nhận được thứ bên trong đang nhìn chăm chú vào mình, bây giờ cảm giác về ánh nhìn của người khác về mình cũng đã mạnh lên không ít.
Hắn cẩn thận quan sát nếp nhăn nhúm trên quần áo của nàng, cả thân hình của nàng nữa, Lý Hỏa Vượng xác định lại lần nữa người đêm qua ở trên giường chính là nàng!