Chương 171: Không Còn Là Vướng Bận
“Lý sư huynh, nàng làm sao hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt Bạch Linh Miểu đầy lo lắng.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bùng lửa giận, hắn vừa định lên tiếng nhưng thấy sắc mặt của Bạch Linh Miểu thì khựng lại.
Thật ra hắn muốn hỏi Nhị Thần là rốt cuộc tại sao đêm qua nàng lại làm vậy, nhưng Bạch Linh Miểu đang đứng trước mặt, mình không tiện nói ra.
Cũng không thể nói là đêm hôm qua cái thứ không biết có hồn hay không trước mặt này đã ngủ với mình một giấc nhỉ?
“Lý sư huynh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ngươi nói gì đi chứ, rốt cuộc nàng đã làm gì ngươi?”
Bạch Linh Miểu nhiều lần ép hỏi Lý Hỏa Vượng lại khiến Lý Hỏa Vượng làm lơ câu hỏi đó, hắn dùng tay chỉ vào mặt Nhị Thần, sau khi lộ ra ánh mắt uy hϊếp thì quay mặt đi ra ngoài.
“Được rồi, chúng ta xuất phát rồi.”
Giờ phút này, vẻ mặt Bạch Linh Miểu tràn đầy mờ mịt, nàng quay sang nhìn Nhị Thần đang đứng bên cạnh, hỏi thêm lần nữa:
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Nhưng Nhị Thần lại đứng ở đó như cương thi, không hề nhúc nhích.
“Kỳ lạ thật, rốt cuộc chuyện này là thế nào thế?”
Rõ ràng Bạch Linh Miểu rất lờ mờ.
Hai chiếc xe ngựa được dắt ra từ trong hậu viện, đưa tất cả mọi người rời khỏi thôn Ngô gia sắp biến thành ổ ăn mày này, trở về con đường rừng trúc khô héo kia.
Hơn hai trăm dặm đường, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cứ cố gắng đuổi theo thì bọn họ sẽ đến được dưới núi Hoằng Hóa bằng tốc độ nhanh nhất.
Nếu so với trước khi thì bây giờ rõ ràng tiểu trấn dưới núi đã “náo nhiệt” hơn một chút, ven đường có thêm vài tên ăn mày.
Lý Hỏa Vượng mở cái hộp sơn kia ra, sau khi nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ như máu đã chết, nhấc chân bước đến dưới núi.
Nhưng mà lần này Bạch Linh Miểu lại cản hắn lại.
“Lý sư huynh, lần này để ta đi với ngươi đi, ta có thể nhảy điệu nhảy Đại Thần, ta không còn là vướng bận nữa đâu.”
…
Nhìn Bạch Linh Miểu ở đối diện, lúc này Lý Hỏa Vượng có phần do dự, hắn không biết có nên dẫn nàng theo cùng không nữa.
Năng lực nhảy điệu Đại Thần của đối phương đúng là có thể giúp mình ở một mức độ nào đó nhưng hắn không muốn để đối phương gặp nguy hiểm.
Lúc này, những người khác cũng bắt đầu thuyết phục.
“Đúng đó Lý sư huynh, cho chúng ta đi theo luôn đi.”
“Lỡ gặp chút chuyện gì đó thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ được, chẳng phải ngươi đã nói mấy ni cô kia không có gì nguy hiểm ư?”
“Đúng vậy đó, chưa nói đến mấy chuyện khác, lỡ như...Lỡ như ngươi lại mắc bệnh mà bên cạnh còn không có ai chăm sóc thì không ổn lắm đâu.”
Câu nói sau cùng của Cẩu Oa khiến Lý Hỏa Vượng cũng chịu thôi.
“Bảo Lộc, ngươi đi gửi xe ngựa trong nhà trọ đi rồi chúng ta cùng lên núi.”
Năng lực khống chế ảo giác của Hắc Thái Tuê đang biến mất một cách nhanh chóng, bất cứ lúc nào mình cũng có thể lâm vào ảo giác, bây giờ không thể thiếu được người bên cạnh.
Nghe hắn nói vậy, nét mặt những người khác lập tức hiện ý cười, vội đuổi theo sau.
Đi lên đường núi quanh co khúc khuỷu nhưng đối với đám Lý Hỏa Vượng mà nói thì đi mãi thành quen rồi.
Sau khi nghỉ ngơi giữa sườn núi, cuối cùng họ cũng kịp đến cửa An Từ Am trước khi trời tối.
Đứng từ ngoài này nhìn vào, An Từ Am vẫn cũ nát như lúc trước, giữa khe hở của bàn đá trên đất còn mọc đầy cỏ dại, vài cái miếu ở phía xa bị thủng lỗ vẫn không có ai lấp lại.
Nhìn câu đối nữ thư hai bên cửa am, trái tim Lý Hỏa Vượng không khỏi đập nhanh hơn.
Mình liều sống liều chết cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Vừa nghĩ tới việc có thể thoái khỏi tên sư phụ quái dị kia là Lý Hỏa Vượng thực sự không kiềm được nỗi kích động trong lòng.
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ hít sâu một hơi, sau đó quay lại, bắt đầu dặn dò mấy người khác thật tỉ mỉ trước.
“Trong An Từ Am rất bẩn cũng rất loạn, nữ ni cô trong am cũng rất béo, chờ ra ngoài rồi hãy ngạc nhiên, hiểu chưa?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ tất cả mọi người, một tay Lý Hỏa Vượng cầm đôi mắt của mười tám tháng chạp, hít sâu một hơi đi vào bên trong.
Vừa mới vào cửa am, còn chưa vào miếu, một mùi thối rửa mục nát như lấp kín bức tường ập vào mặt.
“Đám ni cô này đang làm gì thế? Còn xấu hơn lúc trước vài phần nữa.”
Lý Hỏa Vượng cau mày không khỏi dùng tay che mũi lại, chịu đựng mùi thối đi vào bên trong.
Giờ phút này, những thuốc dẫn khác đã bắt đầu có hơi hối hận, đây đúng là không có nguy hiểm thật nhưng cái này thì chi bằng gặp nguy hiểm còn hơn, thối quá đi.
Trong miếu thờ đầu tiên của An Từ Am, Lý Hỏa Vượng vừa bước chân phải vào đã lập tức cảm thấy mềm nhũn, chờ khi hắn vội vàng nhấc chân lên mới phát hiện ra mình đang giẫm lên một cục gì đó mềm mềm xốp xốp.
“Cẩn thận bước đi đó, người trong này không thích sửa sang lại cho lắm.”