Chương 175: Thứ Hiếm Thấy
Trong lòng Tĩnh Tâm sư thái sẽ nhúc nhích, những con người đang bao bọc trên người Lý Hỏa Vượng lại ngưng tụ lại, tạo thành một bức tượng Bồ Tát xếp bằng ngồi trên hoa sen, tay nâng Tịnh Bình, giọng của nó lấn át cả tiếng của Lý Hỏa Vượng, bắt đầu dẫn dắt những người khác tụng kinh theo.
Cảnh tượng trang nghiêm thế này cũng không duy trì được bao lâu đã bị một tiếng sấm đánh vỡ, mọi người đồng loạt nhìn sang, là trời đánh.
Có ba cái đầu mọc ra, cả người Đan Dương Tử bị đủ loại khí quan khiến người ta buồn nôn bao quanh, tiên khí bồng bềnh giẫm trên mây trắng, dùng ba đôi mắt kia trêu tức nhìn chằm chằm vào toàn bộ An Từ Am bên dưới.
“Haha, ôi chà, ngươi…”
Hoàn toàn không có bất kỳ lời thừa thãi nào, cả Tĩnh Tâm sư thái và các lão ni cô cồng kềnh đều nhanh chóng móc một chuỗi Phật châu làm bằng vàng ròng trong thịt mỡ của mình ra.
Họ chia nhau một trái một phải đeo lên cổ tay mình, sau đó ngón trỏ và ngón cái co lại trong lòng bàn tay, tay kết ấn Di Đà, người có uy nghi chợt đưa lêи đỉиɦ đầu.
“Niệm Phật, niệm pháp, niệm tăng, niệm giới, niệm thi, niệm trời! Tì khưu tu lục niệm, đắc vô lượng bách thiên, Đà La ni môn!”
Tiếng vù vù lại vang lên, những con ruồi đen tạo thành Phật Đà bày lên trời giống như sóng biển bao vây trận Phật âm, bay về phía Đan Dương Tử trong không trung.
Nhìn sóng thần màu đen trước mặt, ba gương mặt to của Đan Dương Tử đồng thời lộ ra nụ cười cực kỳ giễu cợt, dưới chân giẫm lên mây trăng, sợi tiên bay lượn bên người, lập tức đánh về phía mấy con ruồi kia.
Bàn tay phải của hắn khẽ nhích nhích chạm vào nhau, dùng sức hất lên, một thanh kiếm đồng tiền được tạo ra từ xúc tu của mắt và máu thịt lập tức xuấ hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thanh kiếm đồng tiền máu thịt hất mạnh lên, bọt thịt bay ra, bá kỳ con ruồi nào bị máu thịt bắn vào đều sẽ lập tức vặn vẹo.
Từng đầu ruồi nhỏ bé lúc nhúc thét lên bị thay thành đầu của Đan Dương Tử, nhanh chóng phản kích lại những con ruồi xung quanh.
Giờ phút này, Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng bên dưới, vẻ mặt nghiên trọng, không hề nhúc nhích, trong miệng vẫn tiếp tục niệm kinh Phật, giọng càng ngày càng lớn hơn.
Dưới sự thôi hóa của tiếng tụng kinh, toàn bộ niệm từ trong am đều ghét vào trên những con giòi bọ lúc nhúc màu trắng trên đống thức ăn hư thối, bọn chúng đều nhanh chóng biến thành con ruồi, họ phe phẩy cánh ruồi ướt sũng, tiến đến trận chiến hỗn loạn trên không gian.
Trong lúc nhất thời, trên bầu trời cực kỳ hỗn loạn, dưới sự giao chiến kịch liệt, trên không trung lập tức bắt đầu đổ cơn mưa ruồi chết màu đen.
Bây giờ càng ngày càng bị lo lắng chiếm giữ nhưng giờ phút này Tĩnh Tâm lại không hề hoang mang chút nào, nếu lúc trước nàng đã giúp Lý Hỏa Vượng như vậy thì đương nhiên là có niềm tin tuyệt đối rồi.
Hai tay Lý Hỏa Vượng chậm rãi chắp trước ngực, vẻ mặt từ bi khẽ xướng:
“Nhϊếp thụ chính pháp, xá tam chủng phân, như nhất thiết sắc tất nhập không giới, như thị Bồ Tát hằng sa chư nguyện tất nhập tư nguyện, thiện tai thiện tai."
Nương theo tiếng kinh Phật vang lên, một tia sáng đâm thủng bầu trời giáng xuống, độ cho hắn hoàn toàn trở thành Phật Đà Kim Thân không vui không buồn.
Ngay lúc cơ thể Lý Hỏa Vượng bị chiếu thành màu vàng, những khí quan kinh khủng trên người Đan Dương Tử đang ở trên không trung cũng đồng thời dát lên màu vàng, chuyển động cực kỳ chậm chạp.
Nhân cơ hội tốt này, những con ruồi xung quanh lập tức nắm bắt cơ hội, nhanh chóng xông lên. Tất cả cùng xông lên, bao vây hắn lại.
“Vù vù vù…”
Đám ruồi liên tục mở rộng, cuối cùng lại tạo thành một Bồ Tát Tịnh Bình khổng lồ ngồi xếp bằng trên hoa sen, chậm rãi hạ xuống đất.
Chỉ còn cách mặt đất chừng một tất, Bồ Tát kia rụt lại một phần, dị tượng đâm thủng bầu trời trên không trung cũng yếu hơn.
Tiếng tụng kinh, tiếng gõ mõ, tiếng gõ chuông, tất cả những âm thanh này đều dần nhỏ lại như thể mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Trên mặt đất, hai vị ni cô béo cầm một cây bút lông to như cây lau nhà, trên đầu bút dính đầy tàn hương trong lư hương, ni cô nhìn chằm chằm con ruồi kia, ánh mắt như đang trông chờ gì đó.
Thấy cảnh này, trong lòng Tĩnh Tâm sư thái đang tụng kinh cũng xuất hiện chút tham lam, dựa theo tình huống bình thường thì chỉ cần mọi chuyện kết thúc, những thứ trong con ruồi đều là của nàng.
“Thứ này cũng hiếm thấy đấy, không biết vị thế nào nữa.”
Ngay khi nàng tưởng là mọi chuyện đã có chuyển biến tốt thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lý Hỏa Vượng bị ánh sáng vàng bao phủ cả người đột nhiên bắt đầu ho khan, đồng thời càng ho dữ dội hơn.
“Có chuyện gì vậy, ta cảm giác không thấy được hắn nghĩ gì cả, thứ nhỏ bé kia lại cắt ra khỏi trái tim thanh tịnh của chúng ta!”
Một lão ni cô kinh ngạc thét lên.
Vừa dứt câu, Lý Hỏa Vượng ôm cổ mình, miệng mở to hét cỡ, bắt đầu có tiếng nôn khan cực kỳ buồn nôn.