Chương 176: Đan Dương Tử Chưa Chết
Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy một cảnh cực kỳ không thể tưởng tượng được, từ trong miệng của đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ kia có mấy chất lỏng xúc tu sền sệt màu đen nhúc nhích chui ra từ sâu trong cổ họng của hắn.
Đó là Hắc Thái Tuế nhưng lại không hoàn toàn là Hắc Thái Tuế, đó là một cái xúc tu treo nửa gương mặt, gương mặt kia chính là Đan Dương Tử!
“Ôi trời, Phật này không chết, hắn vẫn chưa hoàn toàn thành Phật! Thật ra Phật vẫn luôn đi theo Hắc Thái Tuế, hòa làm một rồi trốn trong bụng Lý Hỏa Vượng! Chúng ta tính sai rồi, đây mới là chính chủ!”
…
Sự thay đổi đột ngột này làm cho mọi người đều không phản ứng kịp.
Xúc tu từ trong miệng Lý Hỏa Vượng chui ra, trong nháy mắt kéo căng rồi đâm thẳng về phía trước.
Xúc tu mềm mại của Hắc Thái Tuế sau khi căng ra trở nên cứng rắn vô cùng, trong nháy mắt đã chọc thủng bụng một vị ni cô mập mạp, miệng vết thương không chảy máu, chỉ không ngừng chảy ra mỡ trắng.
Nhưng mặc kệ bên trong chảy ra cái gì, tiếng kêu thảm thiết của ni cô cũng trở thành một âm thanh không hài hòa khi so với tiếng tụng kinh trang nghiêm.
Khi tiếng tụng kinh yếu dần, pho tượng bồ tát kia không ngưng đọng nữa, mà bắt đầu trở nên lỏng lẻo.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, càng ngày càng có nhiều xúc tu màu đen dính nội tạng của Đan Dương Tử chui ra từ trong miệng của Lý Hỏa Vượng, điên cuồng tấn công các ni cô khác.
Đống xúc tu màu đen này nâng cơ thể của Lý Hỏa Vượng lên, khiến hắn giống như một con bạch tuộc đang chống xúc tu xuống đất không ngừng di chuyển.
Toàn bộ sân bãi loạn thành một đoàn, một ni cô mập vừa muốn ra tay ngăn cản, bức tượng bồ tát trên trời liền sụp đổ.
Dưới sự trợ giúp của Đan Dương Tử, Lý Hỏa Vượng thoát khỏi trói buộc, cục diện hai bên trong nháy mắt bị đảo ngược.
Đám Tĩnh Tâm muốn đối phó Đan Dương Tử, nhưng căn bản là làm không được, không có liên kết thanh tĩnh tâm. Ở trong mắt các nàng, căn bản là không có Đan Dương Tử gì hết, chỉ có một đạo sĩ áo đỏ miệng phun mười mấy cái xúc tu dài.
"Phải nghĩ cách để cho tiểu tử này tiến vào tĩnh tâm với chúng ta, nếu không chúng ta căn bản không ảnh hưởng được đến Đan Dương Tử."
"Không được, làm không được. Đan Dương Tử ở trong bụng hắn, thời thời khắc khắc đều ra tay quấy rối. Sư muội, mau mời Bồ Tát nhập thể đi, nếu còn kéo dài thời gian nữa thì trong am sẽ xảy ra chuyện mất."
Tĩnh Tâm nhìn Lý Hỏa Vượng ở xa xa, trong lòng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, đã đến bước này rồi, không ai ngờ lại thất bại trong gang tấc.
Mặc kệ trong mắt người khác nhìn thấy gì, hiện giờ trong mắt của Lý Hỏa Vượng, trong miệng mình vốn chẳng có xúc tu gì. Từ nãy đến giờ hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, thứ khủng bố đang điên cuồng tấn công những ni cô mập kia chính là Đan Dương Tử.
Câu Tĩnh Tâm vừa nói, hắn cũng nghe thấy được.
"Đan Dương Tử chưa chết? Sao hắn còn chưa chết? Hắn nữa còn đang sống trong bụng mình với Hắc Thái Tuế?"
Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm thấy cả người rét run.
Đan Dương Tử giết người như ma, lấy người luyện đan kia cư nhiên còn chưa chết!
Lý Hỏa Vượng trước kia vẫn cho rằng Đan Dương Tử chỉ đang ăn mòn bản thân từ phương diện tinh thần, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩa tới, Đan Dương Tử ngay cả cơ thể của hắn cũng không buông tha!
Nhìn Đan Dương Tử ở xa, trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra hận ý cực độ.
"Không được! Phải làm gì đó, ta phải làm gì đó! Ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết! Phải giải quyết hắn, ngay hôm nay!"
Tay phải Lý Hỏa Vượng duỗi về phía "Đại Thiên Lục" ở bên hông, tay trái thì mở túi hình cụ ra.
Từ trong túi hình cụ lấy ra một cái chùy tam lăng sắc bén, nhanh chóng đánh giá các bộ vị trên thân thể mình vài cái, Lý Hỏa Vượng cắn răng, trực tiếp đâm chùy vào lòng bàn tay. Sau đó không ngừng dùng lực, một đường cắm vào trong tủy xương cánh tay.
Đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa làm cho Lý Hỏa Vượng ngất xỉu, dưới tình huống cảm giác đau đớn tăng gấp đôi, loại cảm giác này thật sự khiến người thường khó có thể tiếp thu.
Có lẽ khi sử dụng "Đại Thiên Lục", cảm giác càng đau đớn càng sâu sắc là một chuyện tốt, nhưng lần này Lý Hỏa Vượng lại không có ý định sử dụng "Đại Thiên Lục"
Khi Lý Hỏa Vượng vừa định mở "Đại Thiên Lục" ra, một sợi dây tiên khí phiêu phiêu bay tới, quấn lấy "Đại Thiên Lục" bên hông Lý Hỏa Vượng rồi trực tiếp ném ra ngoài.
"Hài tư, ngươi muốn giúp vi sư thành tiên, đừng có giúp người ngoài quấy rối~"
Lão nhân đầu hói nằm bên trái bỗng nhiên mở miệng nói.
"Giúp người thành tiên chính là đại công đức! Tương lai chờ ngươi leo lên con đường tu tiên ngươi sẽ hiểu!"
Cái đầu trung niên nằm ở giữa nói.
"Ngươi căn bản không tưởng tượng được, ta ở rìa Tiên giới thấy được cái gì! Ta muốn vào đó, ta nhất định phải vào đó! Ta chỉ thiếu một bước nữa thôi! Giúp ta!"
Người nói cuối cùng chính là cái đầu Đan Dương Tử trẻ con.