Chương 180: Cha Mẹ 2
Vừa nói xong lời này, trong lòng Tôn Hiểu Cầm nhất thời cảm thấy hụt hẫng, vội vàng nâng lấy mặt Lý Hỏa Vượng đau lòng giải thích:
"Hỏa Vượng, mẹ không trách ngươi, ta biết, đây cũng không phải là đều còn muốn. Đều là cái thứ bệnh điên chết dẫm kia! Tại sao nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác lại rơi xuống đầu con ta chứ."
"Mẹ, mẹ có thể giúp ta cởi trói một tay không? Ta muốn thả lỏng một chút."
Nhìn bộ dáng nói chuyện bình thường của con trai, Tôn Hiểu Cầm do dự một lát, rồi trên mặt cũng nở nụ cười.
"Được được, lỏng một chút cũng tốt, mỗi ngày đều bị cột, cơ thể cũng bị cột hư."
Sau khi lấy lại tự do cho tay phải, Lý Hỏa Vượng nhìn Tôn Hiểu Cầm cười cười.
"Cảm ơn mẹ."
Nói xong, hắn thò tay vào trong bộ đồ bệnh nhân của mình, móc ra một chuỗi phật châu bằng vàng nặng trịch.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tôn Hiểu Cầm, Lý Hỏa Vượng đặt phật châu vào tay nàng.
"Mẹ, cầm đi đổi chút tiền, trả hết nợ trong nhà, số còn dư thì đem đi chuộc lại nhà của chúng ta. Ta vẫn rất thích tiểu khu này."
Tôn Hiểu Cầm cầm chuỗi phật châu vàng, vẻ mặt có chút hoang mang lo sợ.
"Chuyện này...Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Con trai, vàng này từ đâu đến? Ngươi đã đi ra ngoài lấy nó lúc ta ngủ sao?"
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn tháo khối ngọc bội trên cổ mình xuống, đồng dạng đặt vào tay Tôn Hiểu Cầm
"Mẹ, cái này cũng cầm đi, hẳn là cũng có thể đổi chút tiền, dù ta biết đều là ảo giác, ta cũng không muốn nhìn thấy mẹ chịu khổ trước mắt ta."
Nghe nói như vậy, Tôn Hiểu Cầm không để ý đến vàng và ngọc bội trong tay, hai tay nắm lấy bả vai Lý Hỏa Vượng không ngừng lay động, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
"Con trai, ngươi nhìn kỹ đi! Ta là mẹ của con, không phải là ảo ảnh, không phải là ảo ảnh đâu!"
Lý Hỏa Vượng đưa tay qua, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
"Ừm, ừm, mẹ là thật, mẹ không phải là ảo ảnh, haha, ta chỉ đang chọc ngươi thôi…"
Nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Tôn Hiểu Cầm kích động chắp hai tay lại, lẩm bẩm Bồ Tát phù hộ.
Ngay khi nàng kích động lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị để cho Lý Hỏa Vượng gọi video với ba thì thấy hắn vươn tay phải ra, bứt một cúc áo trên người nàng, sau đó nhét vào ngực mình.
Có lẽ lần này là do Lý Hỏa Vượng chủ động chuyển đổi, cho nên tốc độ trở về vô cùng nhanh.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy người cha tóc bạc xuất hiện trong video, còn chưa kịp nói nửa câu thì mọi thứ xung quanh đã thay đổi, biến thành một không gian tăm tối.
Tĩnh Tâm sư thái trong tay cầm phật châu màu vàng, đứng ở nơi đó yên lặng nhìn hắn.
Lý Hỏa Vượng biểu tình có chút do dự, hắn chậm rãi giơ tay phải lên, hô hấp càng lúc càng dồn dập, giờ phút này đầu óc hắn rất rối loạn.
Cắn răng một cái, Lý Hỏa Vượng đưa tay lên sờ ngực mình, nhưng rồi bất chợt cứng đờ, vì nơi đó không có bất kỳ thứ gì.
Đối mặt với kết cục đã sớm dự liệu, Lý Hỏa Vượng nở một nụ cười.
"Haha, ta sớm nên nghĩ đến, nơi đó sao có thể là thật, ta cư nhiên ta nghe lời người trong ảo giác nói, ta thật sự là điên rồi."
Lý Hỏa Vượng cười xong lại ngừng, vì hắn phát hiện đây tựa hồ cũng không phải tin tức tốt gì, nếu bên kia là giả, thì đường lui cuối cùng của hắn trong ảo tượng cũng biến mất.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói với không trung:
"Mẹ, không dọa mẹ sợ chứ? Mau trói tay ta lại đi, miễn cho ta đυ.ng phải ngươi."
Tĩnh Tâm sư thái một mực yên lặng nhìn hết thảy, thế rồi bỗng nhiên nói chuyện.
“Nếu bên kia là giả, vậy ngươi đang nói chuyện với ai?”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn ni cô trong bóng tối.
"Tự nói với mình không được sao?"
"Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Đôi mắt của Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt bị sát ý bao trùm.
"Ta muốn Đan Dương Tử chết!”
…
Lý Hoả Vượng ngồi dưới đất, trên mặt lộ rõ vẻ do dự và giãy dụa.
Hắn ngồi ngơ ngẩn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thì nhấc bút lông viết lên giấy tuyên thành.
Chẳng qua Lý Hoả Vượng cứ viết được vài chữ lại phải ngừng lại một lúc rất lâu.
Hắn không quen dùng bút lông là một chuyện, cái quan trọng hơn chính là bây giờ hắn đã bắt đầu quên cách viết của rất nhiều chữ thường ngày vẫn dùng.
Lý Hoả Vượng hiểu rất rõ, điều này chứng tỏ bản thân hắn càng lúc càng giống Đan Dương Tử
Sau khi lưu loát viết ra một đống, cuối cùng Lý Hoả Vượng đè bút viết xuống năm chữ lớn: LÝ HOẢ VƯỢNG TUYỆT BÚT.
Viết xong xuôi tất cả, hắn thổi khô trang giấy rồi đưa nó cho ni cô mập mạp đứng bên cạnh.
“Nếu mấy vị sư huynh sư muội trở về tìm ta, làm phiền ngài đưa phong thư này đến tận tay người cao lớn kia, hắn biết chữ.”
Ngay sau đó hắn lại đưa thiên thư, hồ lô và cả đạo linh ra:
“Còn phải làm phiền ngài đưa luôn ba món đồ này cho họ. Họ đã biết cách dùng hồ lô và đạo linh, còn thiên thư này à, coi như để lại cho họ chút kỷ niệm đi.”