Chương 179: Cha Mẹ 1
"Ta còn chút việc cần phải làm ở đây, phỏng chừng còn phải ở lại một thời gian, các ngươi đi trước, chờ xong việc thì ta sẽ mau chóng tới gặp."
"Lý sư huynh, chuyện gì mà lâu như vậy? Hay là để chúng ta ở lại giúp các ngươi?"
Nghe được chuyện phải tách ra hành động, Bạch Linh Miểu là người đầu tiên tỏ vẻ không đồng ý.
"Đừng làm càn, chuyện tu luyện các ngươi không giúp được gì đâu. Đi trước đi, nhiều nhất là mười ngày, ta liền đuổi kịp."
"Hơn nữa các ngươi không phải muốn về nhà sao? Nhanh đi thôi, đã trì hoãn ở đây lâu lắm rồi, nếu trì hoãn thêm nữa thì phải đón Tết ở ngoài mất."
"Yên tâm đi, ta cũng không phải là ở đây luôn. Đừng lo lắng. chỉ cần các ngươi đi theo con đường mà ta đã vẽ trên bản đồ thì ta nhất định có thể đuổi kịp."
Dưới sự khuyên bảo của Lý Hỏa Vượng, các sư huynh muội khác rốt cục cũng bị thuyết phục, đều xoay người rời khỏi An Từ Am.
Khi bóng lưng họ dần dần biến mất, ý cười trên mặt Lý Hỏa Vượng cũng dần lạnh xuống, thay vào đó là một vẻ đau đớn.
Hắn cởi đạo bào màu đỏ của mình ra, kéo áo khoác của mình ra, ở bụng hắn có một vết thương cực lớn, đám giòi bọ màu trắng lít nha lít nhít chui ra chui vào ở bên trong.
"Ở lại An Từ Am, qua vài ngày thì vết thương này sẽ khỏi hẳn. Thứ ngươi nên lo là một chuyện khác, ngươi hiểu ta nói gì mà."
…
Lý Hỏa Vượng đè vết thương, chậm rãi di chuyển đến phòng Tĩnh Tâm. Dựa vào chân tường từ từ ngồi xuống.
"Ngay cả các ngươi cũng không đối phó được Đan Dương Tử?"
Lý Hỏa Vượng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên đối phó được, chỉ cần giết ngươi là được."
Lời nói của Tĩnh Tâm chọc cười Lý Hỏa Vượng.
"Không nghĩ tới sư thái còn biết nói chuyện cười."
"Ta không nói chuyện cười với ngươi, gốc rễ của Đan Dương Tử hiện tại đã triệt để cắm vào trên người ngươi, ngươi bây giờ chính là một trong tam thi còn dang dở của hắn."
"Nhưng ngươi lại muốn sống, hơn nữa còn muốn lột sư phụ của ngươi ra, đây quả thật là một công việc tinh tế. Dù sao thì liên kết của các ngươi đã quá sâu, thậm chí có thể nói, ngươi hiện tại đã có thể coi là một nửa Đan Dương Tử. Đây cũng là lý do vì sao ta không bóc Hắc Thái Tuế trong dạ dày ngươi ra. Vì lúc này nó đã không còn là của riêng Đan Dương Tử, mà còn thuộc về ngươi."
Việc Lý Hỏa Vượng mời ni cô của An Từ Am tiêu diệt Đan Dương Tử đã thất bại, tuy rằng khi các nàng và Lý Hỏa Vượng hợp tác với nhau, khiến Đan Dương Tử bị trọng thương, hơn nữa tạm thời trục xuất hắn.
Nhưng đây vẻn vẹn chỉ là kế tạm thời, phiền phức vẫn còn đấy, chưa được giải quyết hoàn toàn.
Lý Hỏa Vượng trốn trong bóng tối dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, chết lặng nhìn tầng tầng ngói rêu trên đỉnh miếu bên ngoài.
"Chuyện này không thể trách chúng ta, ta cũng không biết sư phụ ngươi thế mà lại còn một nửa còn sống. An Từ Am chúng ta tương đối am hiểu Không Ngã Giới, nhưng mấy chuyện liên quan đến da thịt thì đám lừa trọc không chịu giới luật bên Chính Đức Tự giỏi hơn nhiều."
"Sư thái, ta không trách ngươi, ta chỉ muốn hỏi còn bao lâu nữa ta sẽ triệt để biến thành Đan Dương Tử?"
"Dựa theo tính toán hiện tại, thì còn hai tháng."
Tĩnh Tâm sư thái nói xong thì đi vào khúc râm, tới bên cạnh cái nôi trúc đang nhẹ nhàng lay động, nhìn lão nhân trong nôi, trên mặt nàng lộ ra nụ cười hòa ái.
"Ồ…"
"Cho nên ngươi định làm gì?"
"Ta vẫn còn phải chờ một đáp án, sư thái, ta có thể mượn một ít đồ của ngươi không?"
Căn phòng tối tăm nhất thời yên tĩnh lại, sau đó yên tĩnh rất lâu.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, biểu tình hơi có chút giãy dụa. Cuối cùng, hắn mở choàng mắt ra, bóng tối bốn phía đã bị màu trắng thay thế, hắn lại đi tới bệnh viện một lần nữa.
Sau khi cẩn thận phân biệt một phen, Lý Hỏa Vượng phát hiện đây không phải là bệnh viện tâm thần, mà là bệnh viện bình thường, trong ảo giác, vết thương của mình thoạt nhìn còn chưa khỏi.
Mà mẹ của hắn, Tôn Hiểu Cầm lúc này đang ngồi trên một cái ghế nhỏ nằm sấp trên giường, ngủ rất say sưa.
Trong ký ức của Lý Hỏa Vượng, mẹ hắn là một người rất thích sạch sẽ, nhưng hiện giờ mái tóc nàng bóng dầu, nhìn qua là biết đã lâu rồi chưa tắm rửa.
Lý Hỏa Vượng muốn đưa tay ra, nhưng lại phát hiện tứ chi của mình đều bị trói chặt. Thế là hắn chỉ có thể nhẹ giọng gọi.
"Mẹ, là ta, Hỏa Vượng."
Khi Tôn Hiểu Cầm mở mắt ra thì phát hiện con trai mình đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa vô cùng bình tĩnh gọi mẹ. Nàng kích động nhào tới, ôm chặt lấy hắn.
"Con trai, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."
Im lặng đợi nửa ngày, đợi đến khi cảm xúc của đối phương bình tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng mới mở miệng hỏi:
"Mẹ, cha ta đâu?"
"Ba ngươi đi kiếm tiền rồi, nhà chúng ta hiện tại rất thiếu tiền, hơn nữa còn nợ không ít nợ nước ngoài."