Chương 213: Bạn Nhỏ
Hai người trông thật đến nỗi Lý Hỏa Vượng không thể phân biệt được rốt cuộc là người thật hay chỉ là hư ảo.
Hắn run rẩy giơ chân phải lên tiến lại gần bọn họ, nhưng ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại nhận ra rằng hắn hoàn toàn không thể làm được.
Mỗi khi hắn đi một bước thì hai người ở phía xa lại đồng thời lùi ra sau một bước.
Bọn họ không tự mình di chuyển, mà bọn họ vốn đã cách Lý Hỏa Vượng một khoảng xa như vậy rồi.
"Bạn nhỏ? Bạn nhỏ Huyền Dương?"
Sau khi giọng nói trong hang động vang lên nhiều lần mới khiến Lý Hỏa Vượng tỉnh hồn lại.
Một giọng nói từ trong hang động vang lên, Lý Hỏa Vượng nhớ đây là Thân Bản Ưu mặt chữ quốc, giọng nói có chút cảm xúc phức tạp nói:
"Bạn nhỏ, sắc mặt của ngươi không được tốt lắm."
“Ta không sao, ta không sao.”
Lý Hỏa Vượng vô thức trả lời.
Nhưng mới nói chưa được mấy câu, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại.
Hắn lập tức nhận ra mình đã nói sai rồi.
Sao mình lại không sao chứ, hiện tại mình có rất nhiều vấn đề cần giải quyết.
Đây không đơn giản chỉ là vấn đề Đan Dương Tử và Khương Anh Tử ở phía xa, mà còn bao gồm chuyện hiện tại rốt cuộc hắn là thứ gì.
Trước khi vấn đề này được giải quyết, không ai dám chắc chắn rằng sẽ có thêm một vấn đề được giải quyết hay là lại thêm mấy vấn đề nữa.
"Bạn nhỏ, ngươi không sao chứ? Tâm Tố luôn không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"
“Nếu ngươi có thể vượt qua năm lập quan mà sống tiếp, lẽ ra ngươi sớm đã quen rồi chứ, vì sao còn kinh ngạc như vậy?”
Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trí của mình.
Sau một hồi đắn đo, đợi đến khi bản thân tiêu hóa được thông tin rồi, lúc này hắn mới hỏi lại:
"Trưởng lão, ta nghe nói trước đây con trai của sư thái Tĩnh Tâm cũng tìm đến chỗ các ngươi rồi, hắn cũng là Tâm Tố, có thể nói cho ta biết lúc đó hắn có bị loại bệnh trạng như này không?"
Nghe vậy, giọng nói của Thân Bản Ưu dừng lại một hồi lâu mới vang lên.
"Ái chà, thật khó đoán, nói chung thì Tâm Tố đều là người điên điên khùng khùng, ta chỉ nghe nói hắn tự nói mình là một chiếc thuyền."
Không đợi Lý Hỏa Vượng hỏi thêm, một giọng nói thô lỗ phát ra từ một hang động tối tăm khác trên vách tường.
"Chuyện này thì ta biết, người đó thường giật mình tỉnh dậy vào nửa đêm canh ba, nói rằng Tam Thanh đang nhìn chằm chằm vào mình, không lâu sau thì hắn hoàn toàn phát điên."
"Tam Thanh? Tam Thanh là gì?"
Câu hỏi của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng được Thủ Tam ở một bên trả lời.
"Không nhìn thấy thì gọi là Viết Di, nghe không thấy thì gọi là Viết Hi, sờ không được thì gọi là Viết Vi."
"Di, Hi, Vi, một hóa ba, ba hợp thành một chính là Tam Thanh."
"Các đạo sĩ của các trường phái khác nhau ở phía nam đều sẽ thờ Tam Thanh, ta chỉ từng nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy nó, cũng chưa từng nghe qua Tam Thanh còn biết nhìn người."
Nghe những lời này, Lý Hỏa Vượng thực sự không thể xoay chuyển được tình hình, triệu chứng của đối phương dường như không quá giống với mình lắm.
Lúc này, Thân Bản Ưu trong hang động lại nói chuyện:
"Người đó rõ ràng là tự mình đến đây, nhưng sư thái Tĩnh Tâm của An Từ Am lại luôn cho rằng chúng ta ép hắn phát điên, bởi vì giữa chúng ta vẫn còn tồn tại một số mâu thuẫn, chuyện này quả thật là tai bay vạ gió."
"Bạn nhỏ, mấy ngày nay ngươi cũng đều nhìn thấy rồi nhỉ, chúng ta có làm bất cứ chuyện gì xấu xa không theo khuôn phép chưa? Trong thiên hạ này, việc xấu xa không theo khuôn phép là đại kỵ."
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý đến lời nói của đối phương, lúc này đầu óc hắn còn đang ong ong, loạn thành một mớ.
"Vậy thì ta...tình trạng này của ta có nào cách giải quyết không?"
"Ha ha, bạn nhỏ nói đùa à, nếu chúng ta có cách thì tốt rồi."
"Tâm Tố tự khắc mạng mình, không có cách giải quyết, không ai có thể giải quyết. Nếu như có ngày nào đó có người nói có cách có thể trị được, bạn nhỏ à ngươi phải cẩn thận, người đó tám mươi phần trăm là đang muốn hại ngươi đó.”
"Bản thân ngươi nên tự biết điều đó nhỉ? Trong mắt nhiều người, Tâm Tố chính là chiếc bánh bao thơm ngon, không ít người tìm kiếm Tâm Tố dùng để luyện đan làm thuốc, hoặc là sử dụng các phương thức tu luyện khác để gia tăng tu vi.”
Nghe những lời này, Lý Hỏa Vượng phát hiện hắn vô cùng xa lạ với thân thể của mình.
Cái tên Tâm Tố này chứa quá nhiều thứ.
Sau khi đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn hai người ở đằng xa, sau đó lại nhìn những Áo Cảnh Giáo chúng đang im lặng xung quanh.
“Chí ít thì Đan Dương Tử sẽ không đồng hóa ta nữa, chuyện này hẳn phải được coi như là một chuyện tốt nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nở một nụ cười khổ tự an ủi chính mình.