Chương 214: Tiếng Cười
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng chắp tay về phía hang động trước mặt:
"Sáu vị trưởng lão, cám ơn các ngươi đã giải thích nghi hoặc của ta, có duyên gặp lại."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ Màn Thầu đang tiến đến, đưa Đan Dương Tử và Khương Anh Tử quay lại con đường lúc đầu.
Vô tri vô giác trở lại thị trấn chết chóc, Lý Hỏa Vượng đứng yên đối mặt nhìn hai người kia, hai loại ảo giác bắt đầu đồng thời nói chuyện.
"Con à, ta thực sự đã trở thành tiên rồi, chỉ cần ngươi tiếp tục giúp đỡ vi sư tu thành chánh quả thì những chuyện trong quá khứ cũng không cần nhắc lại nữa."
"Sao ngươi không đi chết đi! Tại sao ngươi còn sống chứ! Cái tên ma đầu giết người ngươi!!"
Mặc kệ bọn họ nói gì, khoảng cách có bao xa cũng không có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp nào với Lý Hỏa Vượng
"Haha...Ít nhất thì náo nhiệt cũng nhiều rồi, không còn chỉ là một mình ta nữa."
Lý Hỏa Vượng không biết rốt cuộc so với trước đây thì tình huống hiện tại là tốt hay là xấu.
Điều duy nhất mà hắn biết là dù tốt hay xấu thì hắn vẫn phải tiếp tục đi tiếp.
Lý Hỏa Vượng nhặt thanh trường kiếm cắm ở trong bùn đất lên, sau đó bắt đầu đào mộ để chôn cất những bộ hài cốt khác trong thị trấn.
Khương Anh Tử kéo theo thi thể tàn tạ đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, tràn đầy căm hận hét bên tai hắn:
"Ngươi tưởng rằng ngươi giúp bọn họ chôn cất thì chuyện này coi như xong sao? Bọn họ là do ngươi giết chết!”
"Nếu thật sự muốn chuộc lỗi! Ngươi nên tự sát đi!! Nếu không, tất cả những gì ngươi làm đều trở nên vô ích!!"
"Lý Hỏa Vượng, sao ngươi không chết đi!! Ngươi giả bộ làm người tốt làm gì chứ! Ngươi mau đi chết đi!"
Lý Hỏa Vượng mím chặt môi im lặng không nói, tiếp tục đào từng hố một giữa tiếng chửi rủa chói tai của Khương Anh Tử.
Trong hang động của Áo Cảnh Giáo, giọng nói của Thân Bản Ưu lại vang lên trong hang:
"Thủ Tam, Đầu Thất, ngươi chờ giải tán đi. Lần sau nếu người này quay lại thì cứ ngăn hắn lại bên ngoài cổng núi. Mọi thứ trước đây của chúng ta không còn bất kỳ dây dưa rễ mà nào nữa."
“Vâng, Thân Bản Ưu trưởng lão.”
Thủ Tam toàn thân cháy đen cung kính hành lễ, sau đó dẫn những Áo Cảnh Giáo chúng khác dần dần rời đi khơi nơi tĩnh tu của trưởng lão.
Không lâu sau, cảnh vật xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại bức tường của sáu hang động này.
Đột nhiên, một giọng nữ sắc bén phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Hì hì...Tâm Tố kia thật sự tin rồi, hắn tin rồi~! Ba đầu, phương pháp này của ngươi rất được đó!"
m thanh này dường như đã mở ra một loại công tắc nào đó, toàn bộ vách tường của các hang động màu đen chi chít dường như lập tức sống lại.
Tiếng cười nham hiểm bén nhọn, tiếng cười ha hả thô lỗ, tiếng cười nhẹ hài hước, các loại tiếng cười đầy vui vẻ tràn ra khỏi hang động, lấp đầy cả hang động.
….
Lữ Tú Tài run lẩy bẩy tỉnh dậy vì lạnh, hắn ngơ ngác nhìn đống lửa, thấy lửa sắp bị dập tắt rồi, hắn lập tức có chút bất mãn nhìn về phía Cẩu Oa phụ trách gác đêm.
Hắn chỉ thấy tên xấu xí kia gục đầu xuống đất, xem ra đã sớm ngủ quên mất tiêu rồi.
Nhưng mà Lữ Tú Tài cũng không dám đi qua khiển trách cái gì, cha mình đã đánh tiếng từ trước rồi.
Những người này chính là tiêu khách tương lai của bọn họ, nếu muốn tiếp tục đi theo thì nhất định không được có bất kỳ mâu thuẫn nào với hắn, phải đối phó cẩn thận mới được.
Vẻ mặt Lữ Tú Tài không vừa lòng đứng dậy, sau khi thả thêm thật nhiều củi đốt vào trong đống lửa, hắn lại trèo vào chăn.
Nhưng khi hắn vừa mới nhắm mắt không được mấy giây liền cảm giác cha mình đang dùng tẩu thuốc chọc vào mình.
"Thằng út, mau dậy đi, đi ra bờ sông gánh nước, trời sắp sáng rồi."
Lữ Tú Tài than thở, hai tay cầm lấy chăn che lên đầu mình.
Tuy nhiên giây tiếp theo, tẩu thuốc không còn chọc nữa mà chuyển sang gõ.
"Nhanh lên! Cả ngày chỉ biết ăn ngon lười làm! Ngươi định là một tên lười biếng sao? Kẻ lười biếng thì ngay cả vợ cũng không lấy được đâu!"
Mặt trời dần lên cao, mọi người xung quanh cũng dần dần tỉnh giấc.
Bạch Linh Miểu dụi mắt, ngồi dậy khỏi l*иg ngực ấm áp của Xuân Tiểu Mãn, nhìn xung quanh.
Khi vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy mây mù vờn quanh đỉnh núi.
Theo như cách của sư thái Tĩnh Tâm, điểm đến của Lý Hỏa Vượng chính là ở đó, nếu như không gặp ở trên đường thì chỉ có thể vào trong núi hỏi thôi.
Hai chân nàng co lại trong chăn, bắt đầu mặc vớ, lát nữa còn phải đi đường, không thể bị đói được.
Đồ ăn có sẵn đã ăn hết rồi, đi núi mà nhịn ăn là không được, cần phải tiết kiệm từ những nơi khác nhau, gia tăng thức ăn phụ là một mặt, ăn thức ăn phụ nhiều thì có thể ăn lương thực ít một chút.
Nàng cùng Tiểu Mãn và con dâu của Lữ Trạng Nguyên cùng nhau đi bộ vào trong rừng đào rau dại.