Chương 215: Nguy Hiểm
Đương lúc xuân hạ giao mùa, rau dại trong rừng rất phong phú. Một lúc sau, trong giỏ tre của Bạch Linh Miểu đã đựng một ít hoàng tinh, hành dại còn có nấm mèo.
Bọn họ đi ngang qua một nơi đầy nấm nhưng lại không hái.
Sau khi trải qua bao nhiêu ngày thực hành, Bạch Linh Miểu đã có thể phân biệt được cơ bản các loại rau dại rồi.
Nhưng mà những thứ như nấm nếu như không biết có thể sẽ chết người, mặc dù số nấm kia nhìn rất bình thường, dường như cũng không có độc nhưng nàng cũng không dám hái.
Khi nàng mang đống rau dại đã được rửa sạch về bên đống lửa thì thấy món mì cá đã được một tên đạo đồng hiểu chuyện nấu xong rồi.
Từng vắt mì giống như những con nòng nọc liên tục lăn lộn ở trong nước sôi.
“Dương Tiểu Hài, những chuyện như vậy cứ để người lớn làm là được rồi.”
Bạch Linh Miểu dùng tay vặt rau dại trong giỏ tre thành từng đoạn nhỏ rồi thả vào trong nồi.
"Không sao, Bạch sư tỷ, ta thích nấu ăn. He he."
Rau dại vốn chín rất nhanh, khi một muỗng mỡ heo trắng lòa cuối cùng hòa tan ở trong nồi, một bát mì cá rau dại chống đói đã nấu xong.
Một nhóm người ồn ào bưng chén bắt đầu ăn.
Khi hai bên mới tiếp xúc với nhau, bọn họ tự làm việc của mình.
Nhưng sau khi trải qua một vài ngày, bọn họ phát hiện như vậy rất phiền phức, vừa tốn thời gian và công sức, cuối cùng Lữ Trạng Nguyên dứt khoát đề nghị mỗi bên đưa ra một phần lương thực, cùng nhau ăn một nồi cơm lớn là được rồi.
Lữ Trạng Nguyên hút một miếng mì cá thơm phức từ trong bát vào trong miệng, vừa nhai vừa hỏi:
"Bạch cô nương, có phải tiểu đạo gia đi đường này không? Đừng có đi lạc đường đó."
“Đúng vậy, sư thái Tĩnh Tâm nói rồi, Lý sư huynh chỉ có thể đi con đường này thôi, hơn nữa cũng không có con đường nào khác.”
Giọng Bạch Linh Miểu kiên quyết đáp lại.
Lúc Lý sư huynh nói chuyện với mình, trên mặt hắn không còn sự phiền muộn nữa mà là một loại cảm giác giống như đột nhiên được thông suốt, loại cảm giác đó khiến nàng cảm thấy không khỏi sợ hãi mỗi lần nghĩ lại.
Chính vì vậy, nàng mới dẫn theo những người khác chạy về, nhưng mà cuối cùng cũng không có gặp phải.
Vì vậy nàng mới dẫn theo đám người Lữ gia ban mà bọn họ gặp trên đường đuổi theo hướng mà Lý Hỏa Vượng đã rời đi:
“Lý sư huynh, ngươi nhất định không được có chuyện gì đó...”
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt, ta chỉ hỏi vậy thôi.”
Lữ Trạng Nguyên vui vẻ nói.
Tuy rằng trên mặt ông ấy nở nụ cười, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng, ông ấy rời đi tránh khỏi sức mạnh của binh tai là để nhờ vả Lý Hỏa Vượng, kết quả sau khi gặp lại lại phát hiện những người khác đều ở đây, chỉ một mình hắn là không thấy đâu.
Đi lâu như vậy mà cũng không nhìn thấy tiêu khách mà mình tin tưởng, quả thật có chút không yên tâm.
Một nồi mì cá rau dại lớn nhanh chóng bị ăn hết, ngay cả chút nước canh cũng không chừa lại, trong nước mì còn có mỡ, nếu mà đổ sạch thì lãng phí quá.
Ăn uống no say, bọn họ lại lên đường.
Thời điểm đi đường rất nhàm chán, một ngày cứ trôi qua như vậy, ngoại trừ những ngọn núi ở phía xa trở nên rõ ràng hơn chút thì không có bất cứ thay đổi nào.
Sắc trời tối dần khiến Bạch Linh Miểu để ý thấy dường như trên ngọn núi phía xa có ánh sáng.
"Những người trên núi đã gặp Lý sư huynh chưa? Nghe sư thái nói, những người này rất nguy hiểm, vậy liệu Lý sư huynh có gặp nguy hiểm không nhỉ?"
Buổi tối hôm đó, Bạch Linh Miểu mượn ánh lửa khâu lại đôi giày rách của mình, mỗi ngày đều gấp rút lên đường, giày bị rách cũng là chuyện đương nhiên.
Ngoại trừ Triệu Ngũ đang gác đêm ra, những người khác đều đã ngủ rồi, so với ban ngày ồn ào thì ban đêm mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh lại.
“Trí Kiên, giày của ngươi cũng bị rách rồi, cởi ra để ta khâu lại cho.”
Bạch Linh Miểu nói với người đàn ông to con đang cầm một cây gậy sắt.
“Ừm...ừm...thối!”
Cao Trí Kiên co chân lại.
"Không sao đâu, cởi ra đi, ngươi nhìn này, đầu ngón chân cũng lộ ra ngoài rồi. Nếu không khâu lại thì giày của ngươi sẽ rách to hơn đó.”
Hắn lắp bắp từ chối một phen, khi hắn nhăn nhăn nhó nhó muốn cởi giày ra, hai tay hắn đột nhiên nắm lấy cây gậy sắt, rống lên một tiếng phía bên phải cánh rừng.
Tiếng hét này khiến mọi người giật mình, chờ sau khi bọn họ đều tỉnh táo lại, bọn họ lập tức hiểu lý do Cao Chí Kiên lại làm vậy.
Trong khu rừng tối đen như mực truyền ra một loại âm thanh gặm cắn răng rắc, còn kèm theo tiếng ô ô như quỷ kêu.
Vào lúc nửa đêm trong rừng cây xuất hiện hai loại thanh âm như vậy lập tức khiến cho tất cả mọi người đều sởn tóc gáy.
"Cái này...Lần này lại đυ.ng phải rồi? Sao năm nay mình lại xui xẻo như vậy chứ! Lại tới nữa?"
Lữ Trạng Nguyên khoác áo, mặt ông ấy đầy vẻ khổ sở oán trách.