Chương 236: Thuận Buồm Xuôi Gió
Những loại cảm thụ gia tăng này có thể giúp Lý Hỏa Vượng làm việc hiệu quả gấp bốn lần, sau này liệu có tác hại gì không thì không bàn, chí ít là trong tình huống này thì có lợi cho Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đưa cây kiếm trúc trong tay cho Tôn Bảo Lộc bên cạnh rồi nói với Triệu Tần:
"Triệu tiêu đầu, những ngày qua thật sự đã làm phiền ngươi rồi. Bọn ta đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, không thể trì hoãn thêm nữa. Ta cũng nên xuất phát rồi, ngày kia sẽ bắt đầu khởi hành."
Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân.
Nếu đã nhập môn rồi thì Lý Hỏa Vượng cũng không cần thiết phải ở lại đây lãng phí thời gian. Càng huống hồ Triệu Tần vốn là người luyện đao, tiếp theo hắn cũng chẳng dạy thêm được gì.
Thêm nữa, Lý Hỏa Vượng chủ yếu dựa vào kiếm chứ không phải kiếm pháp.
"Được! Lý hiền đệ đi theo ta, ta muốn cho ngươi thứ này."
Trong thư phòng của Triệu Tần, bút mực giấy nghiên đều đã được dạt ra.
"Xoẹt…xoẹt…xoẹt."
Triệu Tần cầm cây bút lông sói trong tay và viết ra những chữ rồng bay phượng múa, tiếp đó hắn thổi khô tờ giấy đã viết xong rồi đặt vào trong một phong thư.
"Đây là thư bảo kê của Triệu mỗ, trong nghề tiêu hành, Triệu mỗ vẫn có vài phần mặt mũi. Vì vậy sau này Lý hiền đệ đi đến bất cứ tiêu cục nào cũng có thể dùng thư bảo kê này nhận đơn tiêu."
Đưa tay nhận lấy xong, hai tay Lý Hỏa Vượng nắm thành quyền.
"Đa tạ những ngày qua có Triệu tiêu đầu chỉ giáo."
Xem xét biết bao lâu, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cảm thấy nghề tiêu sư này có thể làm được.
Cẩu Oa nói đúng, đằng nào cũng phải lên đường. Sao không một mũi tên trúng hai con chim, vừa đi đường vừa kiếm tiền.
"Lý hiền đệ khách khí rồi. Này thì có là gì, Lý hiền đệ có thể khiến người trong nghề nhận ra ta, đó chính là ân nhân của Triệu mỗ!"
"Ta cũng không hỏi hiền đệ đi đâu, làm gì. Giả dụ sau này có duyên lại đến thị trấn, nhất định phải ghé qua đây ngồi một lát."
…
"Lý hiền đệ, hẹn ngày gặp lại!"
"Thuận buồm xuôi gió!"
"Bảo trọng!!"
Lý Hỏa Vượng và mọi người rời khỏi tiêu cục Long Đằng dưới sự tiễn chân đầy nhiệt tình của các tiêu sư.
Sau khi họ đi xa dần, Vương Thành Hưng dần thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Triệu tiêu đầu bên cạnh.
"Sư phụ, không biết người có nhìn thấy thanh kiếm sau lưng tên kia không. Thanh kiếm đó không hề tầm thường, sát khí của nó dường như rất nặng."
Triệu Tần hơi nhíu mày lại, hắn gật đầu nói:
"Nói thừa, còn cần ngươi nói à? Đương nhiên là lão phu biết, ta biết lai lịch của thanh gươm đó, đó là bội kiếm của Tử Hùng tướng quân."
"Cái gì? Bội kiếm của Tử Hùng tướng quân ư? Vậy sao nửa tháng vừa rồi người không làm gì cả?"
"Làm gì? Ta phải làm gì chứ?"
Triệu Tần quay lại nhìn Vương Thành Hưng.
"Ta phải trộm thanh kiếm ấy của hắn hay là nghe ngóng lai lịch của thanh kiếm ấy? Hay là len lén đi tố giác hắn?"
Vương Thành Hưng im lặng không nói gì, Triệu Tần nói tiếp:
"Ngươi tưởng mắt ta mù chắc? Ngươi tưởng ta không nhận ra điệu lạ lùng của người này à?"
"Tấm thẻ trúc màu đỏ bên hông hắn, các loại đồ sắt trên vạt áo và cả quả hồ lô ấy nữa. Càng không nói đến đám phế nhân bên cạnh hắn nữa, thế thì liên quan gif đến ta chứ?"
"Hắn ra tay chữa khỏi cho Phượng Hà, ta đồng ý giúp hắn tìm kiếm pháp, thay hắn bao kê. Hai bên đều vừa lòng nhau, như vậy là quá đủ rồi."
"Ta cũng không nói cho hắn trước đây chúng ta từng làm đại đầu binh đúng không? Cái này gọi là có thể nhìn thấu nhưng chớ nên nói ra."
"Đúng…đúng, sư phụ suy xét quá chu toàn. Đệ tử quá lỗ mãng rồi."
Con ngựa kéo xe bị nhốt trong chuồng ngựa suốt nửa tháng, giờ đây nó đã quá cuồng chân rồi, vừa ra khỏi cổng thành, nó lập tức hứng khởi đến mức phi thật nhanh về phía trước.
"Yu~yu~yu~"
Triệu Ngũ kéo xe thét một tiếng thật lớn, lúc này xe ngựa mới chậm lại.
Hắn ngoành đầu nhìn Lý Hỏa Vượng hỏi:
"Lý sư huynh , bây giờ chúng ta đi hướng nào?"
"Biên giới, những việc cần làm ở Tư Tề đều giải quyết xong xuôi rồi. Trước mắt chúng ta phải rời khỏi Tư Tề đã, nơi này quá hỗn loạn. Phải đến Lương Quốc càng nhanh càng tốt."
Lý Hỏa Vượng nói.
Vừa nói đến đây, bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy bất an, hắn ngoái đầu nhìn Bạch Linh Miểu.
"Nếu ở đây đã bắt đầu đánh trận rồi, vậy Lương Quốc hẳn cũng không có chiến tranh đâu phải không? Vậy nhà của ngươi..."
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu còn chưa kịp đáp lời, Lữ Trạng Nguyên đã cầm theo tẩu thuốc đi tới.
"Hâyyyy~Tiểu đạo gia nghĩ nhiều rồi. Lương Quốc mạnh tương đương năm nước như Tư Tề cộng lại. Hơn nữa hoàng đế của Lương Quốc vô cùng lợi hại, người người đều tôn kính gọi là Đại Lương Quốc, nếu thật sự có đánh nhau thì chỉ có họ đi đánh nước khác chứ làm gì có chuyện nước khác đánh họ."
Giờ Lý Hỏa Vượng mới biết, so với các quốc gia khác thì Lương Quốc không chỉ là một đất nước rộng lớn mà còn vô cùng hùng mạnh.