Chương 239: Không Yên Ổn
"Cha, sao con ngựa này nhìn kì lại vậy? Sao trên lưng nó lại có hai cục lồi lên?"
Lữ Tú Tài hỏi.
"Ngươi ngốc thật hay ngốc giả đấy! Đó là lạc đà!"
"Linh~linh~linh~"
Tiếng chuông trên người những con lạc đà không ngừng vang lên, những con lạc đà chầm đậm dẫm từng bước chân lên cồn cát cứng đờ, từ từ tiến về phía trước.
Lý Hỏa Vượng liếc một lượt những người cưỡi lạc đà, tất cả bọn họ đều che mặt lại như để tránh bão cát có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Sự xuất hiện của lạc đà như một tín hiệu, ngay sau đó, ngày càng có nhiều người bắt đầu tụ tập lại đây.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng và mọi người đã kịp đến ngôi làng đầu tiên của Hậu Thục trước khi trời tối.
Vừa đi vào trấn, Lý Hỏa Vượng liền nhận ra người Hậu Thục và người Tư Tề không nhau, cho dù là kiến trúc hay phục trang đều thô kệch hơn."
Không rõ có phải vì phòng bão cát không nhưng trong trấn có rất nhiều người cũng che mặt.
Nhưng như vậy cũng có cái hay, ở đây những người sư huynh sư muội khác giấy mặt dưới lớp mũ vải đen sẽ không lộ ra quá bất ngờ.
"Chúng ta đi thôi, trước mắt phải tìm nhà trọ đã. Chủng ta đã đi hơn mười ngày rồi, tranh thủ nghỉ chân chút."
Những người khác đều lộ rõ biểu cảm như trút được gánh nặng.
Những ngày không có củi cũng không quá nước thực sự quá khó khăn.
Một đoàn người cùng những người khác dần hòa mình vào dòng người trong thị trấn.
Trên sạp hàng gần đó là mùi hương của đồ nướng, mì nước như đang trêu đùa vị giác của tất cả mọi người.
Đi mã cuối cùng họ đến một khoảng đất trống rộng thênh thang, có vẻ như đây là trung tâm cả thị trấn.
Tiếng trống và tiếng chiêng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người về phía đám người đang chen chúc nhau.
"Đây là Rước Thần hý đúng không?"
Lý Hỏa Vượng nhìn ba người luồn lên nhảy xuống trong đám đông rồi tự lẩm bẩm một mình.
Lắc đầu, vặn người, ngồi xổn, xoay cổ tay, đạp bước, vọt nhảy.
Ba người trùm đầu bằng khăn đỏ rồi đeo thêm mặt nạ gỗ có những động tác múa hết sức kì quái, như thể chúng không giống những động tác mà con người có thể tưởng tượng ra được.
Kết hợp cùng điệu múa cổ quái là tiết tấu hỗn loạn của tiếng trống và tiếng chiêng hòa cùng nhau.
Thi thoảng còn có một thứ như kèn lệnh nhạc khí xuất hiện.
Từ cái sừng trâu màu đen phát ra âm thanh như tiếng khóc nức nở của nữ quỷ.
Tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng quỷ khóc kết hợp với điệu múa kì quái. Lý Hỏa Vượng càng xem càng khó chịu.
Nhưng mọi người xung quanh lại không thấy vậy, họ ngồi ở đó say sưa xem.
"Đây là cái gì? Thế này mà cũng gọi là hát hý?"
Lữ Trạng Nguyên lộ rõ vẻ khinh bỉ khi nhận xét về những người cùng nghề.
Vừa dứt lời, thân thể ba người kia uốn éo càng dữ dội.
Hòa cùng những động tác vặn vẹo, từng cái răng nanh trắng muốt lộ dần ra từ trong miệng của ba người dưới lớp mặt nạ gỗ.
Đây không phải một hai cái nữa mà là mười sáu cái.
Mười sáu cái răng nanh rung lên từng hồi hòa theo điệu Rước Thần hý.
“Đây là…Soái nha ? ”
Kỹ thuật sái nha của ba người này đều rất tốt. Lý Hỏa Vượng nhìn những chiếc răng nanh thò ra thụt vào vô cùng linh hoạt của họ, suýt nữa đã nhầm tưởng rằng những chiếc răng nhọn này thực sự được mọc ra từ trong miệng.
…
Tứ chi đung đưa, răng nanh màu trắng co duỗi run rẩy, những thứ này cùng giãy giụa khi gõ chung với lễ nhạc.
Ba người đang nhảy vũ điệu đuổi tà ở phía xa mang lại cho Lý Hỏa Vượng cảm giác họ không còn là người mà là những cái cây.
Thời gian được một chum trà, một làn điệu Cao phát ra từ phía sau mặt nạ gỗ của họ.
" ㄨ ㄛ ˊ ㄕ ㄣ ˊ ㄑ ㄨ ㄍ ㄨ ~~"
Đây là một làn điệu là đám người Lý Hỏa Vượng không thể hiểu được, giọng hát chợt cao chợt thấp theo âm thanh của nhạc cụ, mang lại cảm giác rất đặc biệt.
Mấy người Lý Hỏa Vượng nghe không hiểu nhưng dường như những người dân địa phương có thể nghe hiểu. Đôi mắt họ khép hờ, ngón tay đánh theo nhịp ở trên đùi, miệng cũng ngâm nga theo.
" ㄓ ㄨ ㄢ ~ ㄨ ㄓ ㄧ ㄡ ˇ! ㄙ ㄢ ㄗ ㄧ ㄨ ㄤ ˊ, ~! ㄨ ˊ ㄦ ˊ ㄨ ㄟ ˊ, ㄧ ˋ !! ㄍ ㄨ ㄟ ˇ ㄩ ˊ ㄕ ㄧ ˋ ㄧ ˇ ㄙ ㄨ ㄟ ˋ ..."
Nghe được một hồi nhưng lại không hiểu gì cả nên Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi về phía trước.
Người khác có trách hắn hay không hắn cũng lười quan tâm, ngược lại mình cũng không phải là người hát hí khúc, không có liên quan gì đến mình.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên ở đó không nhúc nhích.
"Không vội, các ngươi cứ đi trước đi, hừ! Ta ngược lại muốn xem hí khúc ở đây có ra trò trống gì không."
Có lẽ vừa là người cùng ngành vừa là oan gia, cho nên ông ấy có địch ý rất lớn với những người nhảy vũ điệu đuổi tà đó.
"Cha, thôi thì để ngày khác đi? Ta không quen cuộc sống ở đây. Không yên ổn."
Lữ Trạng Nguyên đột nhiên trợn to mắt, giơ tẩu thuốc về phía cậu con trai lớn.
"Ái chà, ngươi còn quản cha ngươi à? Trên đường người đến người đi, có cái gì mà không yên ổn?"