Chương 256: Vụ Thảm Sát Bốn Năm Trước
Ngay sau khi Bạch Linh Miểu rời đi, Lý Hoả Vượng giẫm lên những mảnh ruột của Nhị Bính trên mặt đất, một giọng nói đầy hận thù lại thốt ra từ miệng hắn:
“Ngươi nói hay không nói?!”
Hắn thật ra cũng không muốn Nhị Bính nói gì, chỉ đơn giản hắn muốn trả thù đối phương, hiện tại cảnh tượng này đều là lỗi của nàng ta, Nhị Bính phải trả giá.
Thông thường, chỉ có một số công cụ tra tấn mà Lý Hoả Vượng giao cho việc rèn mới được sử dụng, còn những công cụ khác thì không có tác dụng mấy.
Nhưng lúc này, chúng cũng đã phát huy được tác dụng.
Từng cái từng cái một bị vấy máu, Nhị Bính cũng từ một mỹ nữ với vẻ đẹp mê hồn biến thành một vật hiến tế be bét máu.
Cơn đau ăn sâu vào xương tuỷ khiến Nhị Bính ngất đi rồi tỉnh lại nhiều lần.
Nhưng dù hình phạt có tàn nhẫn đến đâu, nàng cũng không có ý định cầu xin Lý Hoả Vượng tha thứ.
Chỉ còn lại một con mắt, nàng nhìn Lý Hoả Vượng đang ngày càng điên loạn, mắt cong lên cười, nàng cười, càng lúc tiếng cười càng to hơn.
Lý Hoả Vượng càng hành hạ nàng, nàng càng cười lớn hơn.
Nhìn Nhị Bính đang thở thoi thóp trước mặt mình, Lý Hoả Vượng hô hấp dồn dập, mất kiên nhẫn, hắn nhắm vào ngực nàng, giơ thanh trường kiếm trong tay lên.
“Lý Hoả Vượng, chờ một chút, ngươi có thể giúp ta hỏi nàng ấy một câu được không?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Lý Hoả Vượng dừng lại, hắn quay đầu nhìn, phát hiện đó không phải sư huynh sư đệ của mình, mà là ảo giác của chính mình, Khương Anh Tử.
Vẻ mặt của nàng trông rất chật vật, như thể nàng ấy đang sợ hãi điều gì đó, và nàng cũng dường như đang mong đợi một điều gì.
“Ngươi có thể giúp ta hỏi nàng ấy vụ thảm sát bốn năm trước có phải do Toạ Vong Đạo họ gây ra hay không.”
Chưa kịp nghĩ ảo giác của bản thân khác thường, lời nói này phát ra từ miệng ànng khiến Lý Hoả Vượng bị sốc.
Đồng tử của Lý Hoả Vượng co rút lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một vài phỏng đoán kì lạ bật ra khỏi tâm trí hắn.
Khi hỏi Nhị Bính về thắc mắc của Khương Anh Tử, Nhị Bính lại cười.
“Ha ha ha! Sự thật không phải do ngươi giết sao? Tự tin đấy, nhưng ngươi vẫn có tâm nha! giết mấy vạn người không phải là chuyện bình thường sao?’
Nàng vừa dứt lời, con mắt còn lại của Nhị Bính cũng bị bóp nát.
“Là do các ngươi kàm! Các ngươi đã gây ra trận thảm sát bốn năm trước!! Các ngươi giá hoạ chuyện này lên người ta!”
Khi tiếng gào thét của Lý Hoả Vượng vang lên, toàn thân Khương Anh Tử bên cạnh như đứng không vững, nàng khóc.
Nàng lê thân thể bầm dập đến bên cạnh Lý Hoả Vượng:
“Lý Hoả Vượng, ta sai rồi, chính Toạ Vong Đạo đã giết cả nhà ta, chúng ta đều bị họ lừa gạt.”
Không đợi Lý Hoả Vượng nói gì, nàng lau nước mắt rồi nói:
“Lý Hoả Vượng, ta biết bây giờ yêu cầu như vậy là hơi quá, nhưng ta có thể báo thù cho gia đình ta được không? Nếu ngươi giúp ta, ta có thể nói cho ngươi biết một vài tin tức giá trị.”
Lý Hoả Vượng định hỏi một câu, nhưng hắn ta lấy lại tinh thần ngay lập tức:
“Ta đang nói chuyện gì với ảo giác của mình?
“Ta là ảo giác, hoà thượng cũng là ảo giác, nhưng Đan Dương Tử thì không! Hắn là thật!”
“Các trưởng lão của Áo Cảnh giáo năm xưa đều bị thay thế bởi Toạ Vong Đạo, ngươi bị họ lừa gạt! Họ không giải Đan Dương Tử cho ngươi, chẳng qua là đem hắn giấu đi sâu hơn! Tính cách của ngươi vẫn đang chịu ảnh hưởng của Đan Dương Tử!”
Ngay khi Anh Tử vừa nói xong, toàn bộ thân thể tàn tạ của nàng dần dần biến mất:
“Thật xin lỗi…”
…
Khương Anh Tử biến mất, nàng cứ như vậy biến mất không còn sót lại gì trước mặt Lý Hoả Vượng.
Lý Hoả Vượng sững sờ tại chỗ, nhớ lại những gì nàng đã nói với hắn trước khi biến mất:
“Các trưởng lão của Áo Cảnh giáo đều là Toạ Vong Đaok? Đan Dương Tử vẫn còn sống sao? Hắn không phải ảo giác sao?”
Đều là lời của ảo giác, Lý Hoả Vượng lẽ ra nên bỏ ngoài tai, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận đến khả năng này, Lý Hoả Vượng đột nhiên thấy rằng mọi thứ đều trở nên hợp lý.
Toạ Vong Đạo cũng không tự dưng tìm đến hắn, bọn họ đã đến rất lâu, từ lâu Áo Cảnh giáo đã đến rồi.
“Không thể nào! Ngươi không thể phát hiện được!”
Với tiếng thét tức giận vô cùng mãnh liệt, Lý Hoả Vượng cúi đầu nhìn Nhị Bính trên mặt đất.
Nhị Bính dù đã phải nhận hết đủ loại hình phạt vừa rồi vẫn mỉm cười đắc ý, bây giờ khuôn mặt hắn trở nên rất khó coi, có vẻ hắn đang rất tức giận.
Lúc này, Lý Hoả Vượng đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự trong lời sư thái nói, muốn đối phố với Toạ Vong Đạo thì phải đối phó với hắn.
Những kẻ điên này vì sự khoái lạc của bản thân, mà không sợ đau đớn, không sợ cái chết. Đối với bọn họ, có những quan điểm khác người thường, đối với bọn họ, có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, đó chính là trò đùa.
Khi biết bọn họ quan trọng thứ gì, Lý Hoả Vượng cũng hiểu ra cách để trả thù đối phương.
“Muốn biết ta đã nhìn thấu thủ đoạn của ngươi thế nào không?”