Tiên Đạo Quỷ Dị

Chương 275: Chuyển Viện

Chương 275: Chuyển Viện


“Bản đạo gia sống quá nửa đời người, đã từng vào nam ra bắc, quen biết không ít người. Rất có thể trưởng bối của ngươi là bằng hữu của ta nữa đó, mau thả ta ra, chỉ cần bản đạo gia thành tiên, chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích cho các ngươi.”
Nghe câu trả lời này, Tôn Hiểu Cầm cuống cuồng, vội lên tiếng:
“Con trai, con đang mê sảng cái gì vậy? Con không phải là Đan Dương Tử nào cả, con là Lý Hỏa Vượng mà!”
“Lý Hỏa Vượng?”
Trong mắt Đan Dương Tử hiện lên vẻ mê mang, ngay sau đó hắn lại lắc đầu.
“Không phải! Căn bản không có Lý Hỏa Vượng nào cả! Cho tới bây giờ chỉ có Đan Dương Tử mà thôi! Những thứ kia đều là giả! Từ đầu tới cuối chỉ là tâm ma của bản đạo gia, là Tam Thi của bản đạo gia!”
Tôn Hiểu Cầm lo lắng muốn nói gì đó thì bị bác sĩ dùng tay ngăn cản lại:
“Bà Tôn, ngươi hãy khống chế cảm xúc của mình, có thể chờ chúng ta hỏi xong trước được không?”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Tôn Hiểu Cầm đang siết chặt chiếc túi xách của mình gật đầu, cố nén nỗi lo trong lòng, lùi về phía góc tường.
Hai bác sĩ nhìn thiếu niên ở trước mặt, sau khi trao đổi với nhau, bắt đầu xác định chiến đầu, một người hỏi một người ghi chép.
Kéo băng ghế qua, hắn ngồi vắt chéo chân ở bên giường của Lý Hỏa Vượng.
“Được rồi, Đan Dương Tử, ta hỏi một chuyện có được không? Một cộng một bằng mấy hả?”
Nhìn thấy chiếc áo khoác trắng kia, trong lòng Đan Dương Tử cảm thấy nghi hoặc, sao đối phương lại bắt đầu nói dối vậy nhỉ.
Nhưng giờ phút này Đan Dương Tử rất vui khi thấy đối phương nói dối, chỉ cần chờ tới lúc bản thể của mình quay trở về, mình sẽ chiến thắng.
Cả hai người hỏi người đáp, cuối cùng không ai nhận được tin tức mình muốn.
Bác sĩ nhíu mày dùng đầu bút gõ lên sổ ghi chép, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Quái lạ, bệnh tình đã ổn định lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại xuất hiện triệu chứng mới nhỉ? Bà Tôn, gần đây con ngươi có bị chuyện gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không hả?”
“Không có! Vẫn ổn mà! Con trai ta ngoan lắm, trong buổi sinh nhật trước đó còn nói chuyện với ta nữa!”
Tôn Hiểu Cầm vội trả lời.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, bác sĩ nói:
“Nếu không ổn thì chuyển viện đi, dù sao thì con ngươi cũng đã phẫu thuật xong rồi, đại tiểu tiện bình thường rồi, giờ có thể tới bệnh viện tâm thần bình thường được rồi.”
“Bác sĩ ở đó còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ ở bệnh viện nằm trong top 3, đến đó trị liệu sẽ tốt cho con ngươi hơn. Ngươi yên tâm, ta sẽ ghi chép chuyện hôm nay vào trong bệnh án, sẽ không ảnh hưởng tới việc chữa trị đâu.”
“Thế nhưng con trai ta như vậy rồi, chuyển viện thế nào được?”
“Bà Tôn, ngươi chớ có nôn nóng, bệnh tình tái phát là chuyện hết sức bình thường, ngươi phải cho con mình thời gian chứ. Chốc nữa ta sẽ kê thêm Olanzapine, Risperidone, trên đường đi không có chuyện gì đâu.”
Không lâu sau, Đan Dương Tử nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đi tới bên cạnh giường mình, kéo giường đi ra ngoài.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu hả! Thả bản đạo gia ra! Chờ ta thành tiên! Bản đạo gia sẽ chơi chết các ngươi!”
Y tá nghe vậy thì bật cười thành tiếng, hành động này khiến Tôn Hiểu Cầm mất hứng.
“Con trai ta là người bệnh! Cười cái gì mà cười! Chế giễu bệnh nhân thì hay lắm hả?”
Nói xong, Tôn Hiểu Cầm chua xót vuốt ve gương mặt con trai mình.
“Con trai, con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, sẽ không có ai dám bắt nạt con đâu.”
Đan Dương Tử đang tức giận mắng chửi nghe vậy đột ngột ngẩn ra, cảm giác mềm mại trên gương mặt và ánh mắt chân thành của đối phương khiến ký ức xa xôi được khóa kín trong lòng hắn dần hiện lên.
Dần dần, gương mặt của người phụ nữ trước mặt dần dần trùng với một gương mặt mơ hồ.
Nhìn gương mặt tròn đầy lo lắng kia, Đan Dương Tử run lên: “Mẹ?”
Vừa dứt lời, Đan Dương Tử thấy bốn phía xung quanh quay trở lại, không gian tràn ngập màu trắng nhanh chóng đổi màu, hang động đá vôi nồng nặc mùi máu tanh lại xuất hiện ở trước mặt.
“Chuyện này...Chuyện này...Rốt cục là...Rốt cục là chuyện gì vậy?”
Biểu cảm trên mặt Đan Dương Tử liên tục thay đổi, quan sát bốn phía xung quanh. Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện kỵ dị nhưng từ xưa tới giờ hắn chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.
Đan Dương Tử vội rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Rốt cục bản thể đi đâu rồi! Vì sao vẫn chưa quay về!”
Đan Dương Tử cảm thấy bất an, lo lắng không yên.
Cho dù thoạt nhìn thì không có bất kỳ điểm khác thường gì cả, thế nhưng hắn hiểu rằng người bình thường không thế tạo ra được loại ảo cảnh khi nãy.
Chắc chắn kẻ ra tay với mình không phải là hạng tầm thường!
“Sư phụ…”
Một âm thanh quen thuộc đột ngột nổ vang từ sau tai Đan Dương Tử, khiến long tơ toàn thân hắn dựng đứng hết cả lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất