Chương 279: Du Hành
Trong khi du hành qua các vì sao, Đan Dương Tử đã thấy một số thứ, một số con quái vật đáng sợ, nhưng lại không phân biệt rõ, cũng không thể gọi tên những con quái vật đó.
Một cơ thể khổng lồ nhầy nhụa màu trắng xám chứa đầy mùi hương không bao giờ tan đi, và thể tích kỳ lạ có thể mở rộng và co lại một cách tự do.
Tiến gần đến vị bồ tát màu vàng không mắt, ở phía trước thân ảnh đó có một đường viền mờ mịt, xúc tu màu hồng không ngừng rung rung duỗi ra, giống như đang hút lấy thứ gì đó từ chung quanh.
Khi tiếp cận nó, dường như còn có thể nghe thấy nguyện vọng của một số khách hành hương.
Còn có một đoàn tiên hạc màu đen không có dáng vẻ cụ thể lóe lên những tia sáng mờ mờ ảo ảo đan xen vào nhau, mỗi lần chúng giãy dụa đều phát ra tiếng kêu khàn khàn nghe rất thảm thiết.
Hơn thế nữa, trong số đó, Đan Dương Tử còn thấy Hỉ Thần, còn có Tiên Gia và các tiền bối đã dạy hắn chém Tam Thi, trên người họ đều được quấn quanh bằng dải lụa tiên với tiên khí bồng bềnh.
Nhưng vào lúc này, Đan Dương Tử lại dùng ánh mắt ngập vẻ khinh thường nhìn họ, những người này đều là những người tìm kiếm tiên lộ một cách vô vọng, số mệnh đã định là phải ngơ ngác đóng cọc ở đây cho tới thiên nhân ngũ suy.
Bản thân hắn khác với họ, hắn đã sắp có thể cùng tồn tại với trời đất rồi, trở thành chân tiên.
Nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, Đan Dương Tử lướt qua các vì sao và cuối cùng đến được bên cạnh một mảnh ngọc bài hỗn độn vô sắc treo lơ lửng giữa bầu trời.
Mảnh ngọc bài này dường như được treo lên bởi một thứ gì đó khuất dạng trong bóng tối ở phía xa xăm, khi một thân thể vô định hình ngọ nguậy trôi về phía trước, mảnh ngọc bài đó cũng lên xuống thất thường.
Trên tấm bảng ngọc cũng có viết ba ký tự lớn, Đan Dương Tử không biết ký tự, nhưng hắn có thể đoán được, bên trên hẳn là viết Nam Thiên Môn.
Những chữ khác thì hắn không biết, nhưng chữ Môn cuối cùng, Đan Dương Tử vẫn là biết rất rõ.
Vì chữ Môn đó nhìn giống y hệt một cánh cửa thật.
Tất cả đều là ba từ, hơn nữa chữ cuối cùng còn là chữ Môn, thế này không cần đoán cũng biết đây chắc chắn chính là Nam Thiên Môn.
Xung quanh miếng ngọc bài này còn có rất nhiều quái vật đáng sợ lang thang và rêи ɾỉ, như thể chúng đều muốn đi vào.
"Cút đi! Cút ra xa chút! Chớ chậm trễ bổn đạo gia này trở thành tiên!"
Hắn chán ghét ngăn chặn những thứ đang chắn trước mặt hắn lại, Đan Dương Tử vui mừng độc chiếm toàn bộ chính diện tấm bảng ngọc.
Đi qua tấm bảng ngọc, Đan Dương Tử đang háo hức lại lần nữa thấy một số vị "tiên nhân" mơ mơ hồ hồ.
Những vị tiên nhân với tiên khí bồng bềnh, và cả các vị Bồ tát và La Hán.
So với lúc trước khi ngồi thiền bất động, lúc này dường như họ đang vui vẻ ăn một thứ gì đó, và họ đã ăn gần hết.
Phía bên trong tấm bảng ngọc rơi vào sương mù dày đặc, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, không đoán định được gì.
"Họ đang ăn gì vậy? Tiên đào tiên đan?"
Vừa nghĩ rằng họ được ăn còn mình lại không được, Đan Dương Tử ngay lập tức cảm thấy gấp gáp, vội vã lao vào phía bên trong tấm bảng ngọc.
Nhưng khi sắp lao qua được, Đan Dương Tử chợt cảm thấy thân thể hắn như va phải một mảnh thủy tinh cứng ngắc, buộc hắn phải đột ngột dừng lại.
"Thả ta qua đó! Bổn đạo gia thành tiên rồi! Bổn đạo gia phải đến tiên giới!"
Đan Dương Tử bị treo ở đó, hét lên loạn xạ với bóng tối.
Trong bóng tối hỗn loạn, Đan Dương Tử thấy hai con rắn khổng lồ không đầu không đuôi đang nâng Nam Thiên Môn liếc hắn một cái, rồi không có động tĩnh gì nữa.
"Tam Thi đã bị chém rồi, bổn đạo gia rõ ràng đã trở thành tiên rồi! Bổn đạo gia hiện tại đã là chân tiên! Sao các ngươi không cho ta vào!"
Giọng nói Đan Dương Tử tràn đầy vẻ không cam tâm, rống lên về phía ngọc bài.
Ngay lúc này, Đan Dương Tử mới chợt hiểu ra ba chữ kia.
"Ly Chi Môn."
…
"Ly Chi Môn?"
Đan Dương Tử kinh ngạc nhìn ba ký tự lớn trên tấm ngọc bài khổng lồ.
Ba chữ này đột ngột bày ra trước mặt hắn, khiến hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, đủ loại câu hỏi lập tức tràn ngập trong đầu hắn...
"Làm sao có thể là Ly Chi Môn được? Đây không phải là Nam Thiên Môn sao? Đằng sau nó không phải là tiên giới sao? Người đứng đằng sau cái này không phải là tiên nhân sao?"
Hắn cúi đầu nhìn xuống những vì sao dưới chân mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, một vùng thiên ngoại thiên tối đen như mực.
Nhất thời hắn không biết phải làm gì tiếp theo, cứ như thể vào lúc này, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
"Vậy mà vẫn chưa hiểu? Trên đời này làm gì có chuyện thần tiên nhảm nhí! Ngươi bị lừa rồi, cuộc đời này của ngươi đúng là một trò cười!"
Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, buộc Đan Dương Tử ngay lập tức quay đầu lại, nhưng phía phát ra giọng nói đó lại không có bất cứ thứ gì xuất hiện.
Ngay khi hắn nghĩ rằng ảo giác trước đó lại sắp xuất hiện lần nữa thì hắn đã tìm ra nơi phát ra giọng nói, chính là từ một trong ba cái đầu của hắn.
Đầu bên trái của hắn không biết từ lúc nào đã bị thay thế bằng đầu của Lý Hỏa Vượng.