Chương 290: Tới Chậm Rồi
“Đông Đẩu Tây Đẩu giống như nhau, Bắc Đẩu chính ngọ thẩm vấn hạt bụi nhỏ, thu qua xuân đến cỏ hoang chết, đông hạ trường sinh rừng tùng rậm rạp, một ngôi sao mờ mịt ở trên trời, rơi xuống mặt đất thổi phồng sinh!”
Bốn nén hương xuất hiện trong tay Bạch Linh Miểu, khi nàng dùng sức vung lên thì đầu hương chợt cháy lên mặc dù không có châm lửa.
“Trời có may mắn như ý trời, đất có Phong Đô Quỷ Môn Quan, ngày trước Dương Thời ngươi chiếm nhiều, ngày nay Dương Thời ngươi tham ít!”
Cùng với nhịp điệu của Thần, đầu hương đốt lên mang theo khói trắng đánh lên người bà cụ kia, nhưng vừa mới chạm vào áo liệm trên người nàng thì hương lập tức bị dập tắt giống như bị dội nước vậy.
Bà cụ chợt há miệng, dùng sức cắn lên tay Bạch Linh Miểu, nhưng mà khi da bị cắn rách thì bên trong lại có gai của con nhím màu đen .
Gai nhọn xuyên qua, đâm xuyên thẳng qua cằm của nàng.
“Tùng tùng tùng! Hồng Thái gia mau xuất binh, tùng tùng tùng! Tiếng trống đầu đánh dành cơm; tùng tùng tùng! Hai tiếng trống chặt chiến bào; tùng tùng tùng! Ba tiếng trống đao ra khỏi vỏ ai; tùng tùng tùng! Bốn tiếng trống đem binh tới đóng!"
Cùng với tiếng trống, từng đoàn lông màu trắng dịu hiền từ ống tay áo Bạch Linh Miểu và phía dưới khăn đội đầu nhanh chóng nhô ra ngoài.
Dưới làn váy cũng bắt đầu mọc ra cái đuôi hồ ly.
Những sợi lông này giống như vật còn sống vậy, bọn chúng dần chui vào thất khiếu của bà cụ.
Đối mặt với những thứ này, bà cụ kia còn muốn giãy giụa nhưng lại không có bất kỳ cơ hội phản kích nào, tiếng động càng ngày càng yếu.
Bỗng nhiên cơ thể bà cụ kia chợt mềm nhũn, phía dưới ống quần áo liệm của nàng có một đống lớn vật đen thùi lùi chui ra ngoài, bọn chúng mượn ánh sáng mờ tối trong phòng nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.
“Tùng tùng tùng! Ngươi muốn đi thì ta cũng không cản, Bá Vương đem máng ăn cho ngựa dắt, trước đeo dây cương sau cõng yên, lão Tiên gia giơ roi đánh ngựa phải về núi! Tùng tùng tùng!”
Bạch Linh Miểu lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nàng tháo khăn đội đầu xuống, thở dài một hơi sau đó lại hưng phấn cười lên.
Đây là lần đầu tiên nàng một thân một mình đối phó với loại chuyện này, hơn nữa còn giải quyết vô cùng viên mãn.
Điều này khiến lòng tin của nàng càng vững chắc hơn, sau này Lý sư huynh có gặp phải phiền phức gì, bản thân mình cũng có thể giúp được một tay rồi.
Phu xướng phụ tùy, phiền phức của Lý sư huynh nàng không thể than phiền cái gì, việc mà nàng có thể làm chính là góp một phần sức lực khi Lý sư huynh gặp rắc rối.
“Làm sao mới có thể trở nên lợi hại hơn đây Khiêu đại thần? Ta cảm thấy có chút không đủ dùng.”
“Hửm? Tại sao ta phải học thanh nhạc? Rõ ràng là ngươi hát mà, ồ...vậy được thôi, để ta thử.”
Nhìn thấy bà cụ nằm trên đất không động đậy nữa, Bạch Linh Miểu ngồi xổm xuống bên cạnh, thân thiết sửa sang lại áo liệm xốc xếch trên người nàng.
“Xem ra ta đoán không sai, quả thật có thứ gì đó bám vào xác nàng, vừa nãy chạy nhanh quá nên ta không thấy rõ đó là thứ gì.”
Sau khi thu xếp xong, Bạch Linh Miểu đi đến sân sau gọi hai cha con kia ra, sau khi lấy được tiền công năm mươi văn tiền, Bạch Linh Miểu vội vàng chạy trở về.
Nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa, nàng bị một bóng người màu đen bên cạnh dọa sợ giật mình.
Bóng người đó đi ra dắt lấy tay nàng, đi về phía chỗ ở:
“Sau này những chuyện như thế này phải thông báo cho ta trước, như vậy mới có thể trợ giúp lẫn nhau...”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lo lắng cho mình, hắn còn đứng chờ ở ngoài mình lâu như vậy.
Lúc này, trong lòng Bạch Linh Miểu giống như được ăn mật vậy, nàng có chút xấu hổ tiến lại gần:
“Ừm...”
Hai người lặng lẽ đi dọc theo con đường mòn bùn đất trong thôn trở về chỗ ở.
Hai người đều không nói gì cả, tận hưởng sự an tĩnh này.
Tuy nhiên sự an tĩnh này nhanh chóng bị một bà lão đeo sọt bên hông, cổ tay xách cái giỏ, còn cầm một cái sào tre đâm đầu đi tới phá vỡ.
“Cộc cộc cộc” sào tre quét loạn trên mặt đất, dò đường cho nàng, đây chính là một bà lão mù.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà lão mù kia liền dừng lại, nghiêng lỗ tai về phía họ hỏi:
“Người trẻ tuổi à, các ngươi có biết nhà của Tiền Ngưu Sinh ở đâu không? Nhà của họ gặp ma rồi, ta tới giúp họ đuổi ma đi.”
“Hả? Bà à, ngươi tới chậm rồi, nhà họ không có tà mà nữa.”
“Cái gì?! Dám chơi người mù này!”
Bà lão mù thở hổn hển chống nạnh, lập tức phun những lời ô ngôn uế ngữ ra ngoài, toàn bộ đều là hỏi thăm sức khỏe mười tám đời tổ tông Tiền Ngưu Sinh.
Chọc cho mấy con chó xung quanh sủa theo.
Nhìn thấy bà lão mù dũng mãnh trước mặt, Lý Hỏa Vượng lại nhất thời hứng thú.
“Tuổi ngươi lớn như vậy rồi mà còn đến trừ tà sao? Dám hỏi quý danh là gì? Thuộc môn phái nào?”
Nghe vậy, bà lão mù hùng hồ chợt thu hồi khí thế lại.
“Bà già này họ Thôi, ngươi gọi ta là cô đồng Thôi là được rồi, các ngươi có chuyện gì sao? Cần ta giúp đỡ ư?”
Vừa mới dứt lời, vẻ mặt cô đồng thôi trở nên có chút nghi ngờ. Nàng kẹp sào tre đang trong tay dưới nách, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo sờ về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa muốn né tránh lại không ngờ đối phương cũng theo sau, trực tiếp đem hai cánh tay gầy giơ xương đặt lên mặt Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi...kiếp trước đã làm chuyện thiếu đại đức gì vậy? Thật là hiếm thấy nha!”
“Người khác á, hoặc là thiếu nước không thì thiếu lửa, xui xẻo nữa thì thiếu hai loại khác nhau, người trẻ tuổi như ngươi thế mà thiếu đủ ngũ hành!”