Chương 293: Thèm Khát
“Bồ Tát nhân từ trên trời thương cho chúng sinh phải chịu nỗi khổ mục nát.”
“Ngươi là thứ lừa đảo, lộ rồi nhé! Hoàn toàn chẳng có Bồ Tát hay là Phật Tổ gì cả, trên trời cao chỉ có những...những…”
Trong mắt Lý Hỏa Vượng dần lộ ra vẻ sợ hãi, hắn không nói nổi nữa, hắn không biết phải miêu tả mấy thứ kia như thế nào.
Hắn tưởng rằng chỉ cần bản thân không nghĩ đến nữa thì có thể giả vờ xem như mấy thứ kia không tồn tại, những sự tồn tại lớn mạnh hơn người phàm gấp nhiều lần đó, chỉ cần bọn hắn muốn là có thể tùy tiện xóa sổ sự tồn tại của tất cả mọi người.
“Sư huynh..đừng nghĩ nữa..đừng nghĩ nữa!”
Giọng nói lo lắng của Bạch Linh Miểu kéo ý thức của Lý Hỏa Vượng quay về.
Thấy gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng kia, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
“Đúng thế, ta không nghĩ nữa, ta không nghĩ nữa…”
“Đúng rồi, đúng vậy, cho dù mấy thứ kia rốt cuộc là gì, không cần biết lời nàng nói là thật hay giả, dù sao thì thế giới này cũng đã điên rồi, ta không làm được gì cả, ta chỉ cần an tâm sống cuộc sống của riêng ta là được rồi.”
Sau khi nhận được sự an ủi không ngừng của Bạch Linh Miểu và bản thân mình, Lý Hỏa Vượng dần tỉnh táo lại, bỏ quên những thứ không nên nhớ kia.
Lý Hỏa Vượng tỉnh táo lại nhìn Thôi Mễ Bàb trước mặt, mức độ tín nhiệm của đối phương trong lòng hắn đã hạ xuống.
“Ta sẽ hỏi ngươi thêm một vấn đề nữa, rốt cuộc tâm tố là gì?”
Đối phương nghe thấy câu hỏi của Lý Hỏa Vượng thì lập tức dừng động tác lại, dùng đôi mắt mịt mù kia nhìn sang, Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác ánh mắt nhìn chăm chú đến tám phần trong đối mắt mịt mù kia.
“Đương nhiên bản tôn biết rồi, nhưng nếu mà nói cho ngươi biết thì chắc chắc sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.”
Câu này khiến Bạch Linh Miểu sợ đến mức nắm chặt tay áo của Lý Hỏa Vượng.
“Hừ!”
Lý Hỏa Vượng cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hắn nhìn Thôi Mễ Bàb đã không còn lại bất kỳ sự tin tưởng nào nữa.
“Ngươi cố ý lừa bịp ta đúng không? Tọa Vong Đạo đã dạy cho ta một đạo lý, đó là đừng bước lên con đường của người khác!”
Thanh trường kiếm giơ lên, sát khí bốc lên liên tục, mũi kiếm chỉ thẳng vào đầu của Thôi Mễ Bà:
“Cút! Cho dù ngươi là ai, có mục đích gì thì cũng cút cho ta, có nghe không hả!”
“Một tiểu tâm tố hài hước nực cười thế này, vậy bản tôn sẽ dạy cho ngươi thế nào là tâm tố, ha.”
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói nốt câu thì một tiếng “rắc” vang lên, cái đỉnh màu đen, rổ chứa gạo và cả gương đồng đều bị chém thành hai nửa, lưỡi kiếm đã đặt trên cổ của Mễ Bà.
“Ôi ôi đang làm gì thế này!”
Giọng của Thôi Mễ Bà khôi phục lại như cũ.
“Về lại rồi đó hả? Giả thần giả quỷ cũng hay phết nhỉ, ta lặp lại lần nữa, cút cho ta!”
Rõ ràng Thôi Mễ Bà đã bị Lý Hỏa Vượng người đầy sát khí dọa sợ, mặt mũi đầy vẻ hốt hoảng ôm lấy những món đồ của mình trên mặt đất rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
“Keng!”
Lưỡi kiếm tra vào vỏ, trong phòng dần trở lại yên tĩnh.
“Đi thôi, đi ngủ thôi, thừa dịp có giường thì nghỉ ngơi cho khỏe chút.”
Lý Hỏa Vượng nói gọn gàng rồi đi vào trong phòng, cầm mặt nạ đồng tiền đeo lên mặt mình.
Cảm nhận được tấm đệm lún xuống, Lý Hỏa Vượng thở dài một tiếng:
“Sau này vẫn phải đeo thứ này theo mới được, thân phận tâm tố như ta thật sự khiến người ta thèm khát mà!”
“Tướng công, lỡ như...nàng nói thật thì sao?”
“Cũng chính vì cái lỡ như này nên một chém vừa rồi của ta mới không chém trên người nàng đó, nếu không thì ta sẽ không cho nàng có cơ hội bước ra khỏi cửa đâu. Còn nữa, đừng gọi ta là tướng công.”
Buổi đêm, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không buồn ngủ tí nào, sợ buổi tối đối phương sẽ đánh lén mình.
Dù cả đêm cũng không xảy ra chuyện gì cả nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn vội vàng bảo mọi người đi thu thập hành lý, nhanh chóng rời xa chốn thị phi này.
Mãi đến khi đến cửa khẩu tiểu trấn Tứ Tề, đi trên con đường lớn náo nhiệt, lúc này Lý Hỏa Vượng mới được thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì cả.
So với trước kia thì rõ ràng nơi này thoải mái hơn nhiều, trông như không hề đánh trận thật.
Đám Lý Hỏa Vượng nghỉ ngơi dưỡng sức trong trấn này một phen thì chuẩn bị vào Hậu Thục, nhưng mà trước khi đến đó thì phải làm một việc nữa.
Hổ Đầu tiêu cục, Tổng tiêu đầu cao to thô kệch vừa xem thư đề cử trong tay vừa đánh giá vị mặc áo đỏ, đeo mặt nạ đồng tiền, trên người đeo song kiếm kỳ lạ này.
Sau khi suy xét một lượt, hắn bỏ thư lại vào bao.
“Thôi được rồi, Nếu Triệu tiêu đầu đã đảm bảo thì ta tin ngươi, nhưng mà ta phải nói trước đã. Nếu ngươi muốn áp tiêu thì mỗi đơn chúng ta sẽ lấy hai phần, dù sao chúng ta cũng ký vào thư bảo đảm này, ngươi nói xem vậy có được không.”
“Được thôi.”
Đương nhiên Lý Hỏa Vượng làm rồi, tiêu này chỉ tiện đường mang theo, hoàn toàn là nhặt được hời.
“Nếu mất tiêu thì ta cũng không tìm ngươi gây sự, tự có người đảm bảo bồi thương, nếu vừa rồi ngươi đã nói Triệu tiêu đầu là bằng hữu của ngươi thì mong là đừng khiến Triệu tiêu đầu thất vọng đau khổ.”