Chương 309: Bỏ Mặc
Mắt thấy lưng đã dính vào tường, không còn đường lui nữa, Xuân Tiểu Mãn vô thức rút kiếm ra.
Nhìn thanh kiếm sắc bén đang giơ ngang trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng đột nhiên tức giận bật cười.
"Vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, bây giờ ngươi lại rút kiếm với ta sao?"
Đôi mắt Xuân Tiểu Mãn có phần né tránh, nhưng nhanh chóng trở nên kiên định trở lại.
"Xin lỗi, Lý sư huynh, ta phải có con đao của riêng mình."
"Được thôi! Có bản lĩnh như vậy, một mình ngươi ra ngoài bôn tẩu đi! Còn ở chung với mọi người nương tựa vào nhau làm gì!"
Ngay khi nghe xong những lời này, thân thể Xuân Tiểu Mãn khẽ lắc lư, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Trong lòng nàng, đây cũng chính là điều mà nàng quan tâm nhất lúc này.
Bạch Linh Miểu vội đứng chặn giữa hai người, vẻ mặt khó chịu nói:
"Lý sư huynh, ngươi đừng như vậy nữa, mọi người đều là người một nhà, có gì từ từ nói."
"Ta nói lại lần nữa! Đưa Đại Thiên Lục cho ta!"
Xuân Tiểu Mãn đỏ mắt, nghiến răng móc cuốn Đại Thiên Lục ra.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đặt sự chú ý vào cuốn thẻ tre màu đỏ, Bạch Linh Miểu vội kéo Xuân Tiểu Mãn vào một góc.
"Tiểu Mãn tỷ, Lý sư huynh nói đúng, thứ đó rất nguy hiểm, mỗi lần sử dụng đều rất đau, vì vậy tốt hơn hết ngươi không nên giữ nó."
Lời nói này lập tức khiến Xuân Tiểu Mãn tức giận, giọng nói mang theo ý phẫn nộ:
"Ngươi biết thứ đó nguy hiểm vậy mà còn lên tiếng bênh vực hắn? Ngươi dâng hiến thân thể đến ngốc rồi sao? Loại chuyện này cũng nghe theo hắn? Không phân biệt được tốt xấu nữa sao?"
"Nhưng mà Tiểu Mãn tỷ, Lý sư huynh khác với ngươi mà, tay hắn bị đứt còn có thể mọc lại, nhưng ngươi thì không."
Xuân Tiểu Mãn ánh mắt thất vọng liếc nhìn Bạch Linh Miểu, sau đó nhấc kiếm đi sang một bên của sơn động.
Nhìn thấy đối phương như vậy, Bạch Linh Miểu phút chốc hoảng sợ, nhanh chóng chạy theo.
"Tiểu Mãn tỷ, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt chứ? Ngươi sẽ không bỏ mặc ta mà đúng không?"
Xuân Tiểu Mãn vùi đầu đi thẳng một mạch vào trong sơn động, thật sự không muốn để ý tới Bạch Linh Miểu đang quấn lấy.
Nhưng dưới sự cầu xin của Bạch Linh Miểu, trái tim nàng lại dần dần mềm đi.
"Ta biết ngươi thích hắn, nhưng có một số việc ngươi không thể cứ tùy hắn được, điều này sẽ chỉ khiến hắn càng ngày càng lệch hướng hơn, đến cuối cùng cũng sẽ làm hại hắn."
Ngay khi đang định nói gì đó, một vài âm thanh nghẹn ngào thê lương yếu ớt vang lên, Xuân Tiểu Mãn nhanh chóng rút kiếm và đứng chặn trước mặt Bạch Linh Miểu.
…
Trong Tụ Nghĩa Đường, Lý Hỏa Vượng lại kiểm tra cuốn Đại Thiên Lục trong tay, ngón tay khẽ vuốt ve nó vài lần.
Khi thứ này được treo lên thắt lưng của hắn, Lý Hỏa Vượng mới cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Mặc dù người ta nói rằng mỗi lần sử dụng Đại Thiên Lục đều phải trả một cái giá rất lớn, nhưng thứ này luôn phát huy được tác dụng vào những thời điểm quan trọng.
Suy cho cùng thà chịu đủ mọi giày vò vẫn còn hơn cái chết.
"Tiểu đạo gia! Tiểu đạo gia! Ngươi chính là tổ tiên sống của Lữ gia chúng ta! Nếu không nhờ sự giúp đỡ của ngươi, cả nhà ta có lẽ phải bỏ mạng ở đây rồi!"
"Trước đây ta đúng là bị ma quỷ che mắt, vậy mà lại bỏ chạy! Ta đáng đánh! Ta đáng đánh lắm!"
Lữ Trạng Nguyên dáng vẻ giống như đang chạy nạn, hắn không chút do dự giơ lòng bàn tay bẩn thỉu của mình lên và tát mạnh vào mặt hắn.
"Được rồi, được rồi, người của ngươi không sao cả chứ?"
Nghe thấy lời ngăn cản của Lý Hỏa Vượng, Lữ Trạng Nguyên lúc này mới ngượng ngùng bỏ tay xuống.
"Tên cướp đó tên là Đại Kim Long, mẹ hắn thích hát hí khúc, không có ai chết cả, chỉ là...con dâu của ta phải chịu không ít thiệt thòi..."
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thân thể Lữ Trạng Nguyên chợt giật nảy mình, hắn nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn:
"Tiểu đạo gia, sau này chúng ta sẽ không đi đâu cả, chỉ đi theo ngươi thôi! Ơn cứu mạng suốt đời khó quên! Bây giờ, Lữ gia bọn ta sẽ là gánh hát của một mình ngươi."
"Ta lấy gánh hát này làm gì, ta nghe cũng chẳng hiểu."
Chẳng để Lý Hỏa Vượng nói xong, Lữ Trạng Nguyên đang phấn khích đùng một cái quỳ xuống, bái lạy không ngừng với Lý Hỏa Vượng.
"Được rồi, được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi, nhưng nơi này không thể ở lâu, đồ đạc của gánh hát các ngươi có còn không, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng lên đường thôi."
Qua lại lâu như vậy, Lý Hỏa Vượng đã nhìn ra được tâm tư của đối phương, chẳng qua chỉ muốn có hắn bảo vệ, vừa hay lát nữa hắn cũng có việc cần dùng tới họ.
Nghe vậy, Lữ Trạng Nguyên đang quỳ trên mặt đất lập tức bò dậy, vội vã xoa xoa l*иg ngực.
"Còn, còn, tất cả đều ở đó! Hơn nữa ta còn biết hầm ngựa của họ cũng đang ở đó! Ta sẽ dắt toàn bộ ngựa của họ đến đây!"
Nói là làm, Lữ Trạng Nguyên vì muốn chứng tỏ giá trị của mình với Lý Hỏa Vượng đã vội vàng kéo cả gia đình mình đến cái cửa động bên cạnh.
Sau khi xử lý xong Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu liếc nhìn hang động mà Tiểu Mãn vừa mới đi vào. Trong mắt hắn xẹt qua một tia phức tạp.