Tiên Đạo Quỷ Dị

Chương 316: giết

Chương 316: giết


Giống như những tên tặc binh khác, khuôn mặt của nàng cũng có xăm chữ.
"Cảnh trung báo quốc" bốn ký tự lớn như rồng bay phượng múa đã trực tiếp che đi khuôn mặt của nàng ta, khiến cho toàn bộ khuôn mặt vốn dĩ rất thanh tú, xinh đẹp lại trở nên đặc biệt hung ác.
"Các vị! Nơi đây có gian tế của Tứ Tề lẻn vào, vẫn mong các vị lượng thứ!"
Nữ tướng quân có giọng nói rất hay, nhưng những gì nàng ta sắp nói lại khiến ai nấy đều kinh hãi.
Keng, lớp giáp nặng nề lại lần nữa che lại khuôn mặt của nàng ta.
"Nào, Lãng Nhi, ngày nào cũng khai đao, giết toàn bộ chúng đi, tránh bỏ sót tên gian tế Tứ Tề."
"Ha!"
Mũi đao lóe lên một tia sáng sắc nhọn, nhắm vào tất cả mọi người trong trấn.

Nhìn đoàn tặc phối quân đang dồn dập di chuyển, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ngay mọi chuyện.
Lũ súc sinh này không hề có ý định chọn lọc mà muốn tàn sát toàn bộ thị trấn!
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Tiếng trống trận đập liên hồi trong l*иg ngực mỗi người.
Trong tiếng gào khóc thảm thiết, những tên tặc phối quân bắt đầu hành động. Chúng như lũ sói đói đến điên cuồng nhắm vào đàn cừu non tay không tấc sắt.
Lý Hỏa Vượng nhìn vào cảnh tượng hơn nghìn tên tặc phối quân đang lít nha lít xông lên, hắn liền gạt ngay ý nghĩ chém đầu chúng đi.
Làm như vậy thì xác suất thành công quá thấp. Hơn nữa hắn không biết gì về địch, cũng không rõ nữ nhân này có năng lực gì.
Nhưng nếu so với thân thủ của Vương Đức Cừu trong lần đυ.ng độ trước thì thực lực của nàng ta chắc chắn không hề thấp.
“Lúc này, giúp những người khác bảo toàn mạng sống rời khỏi đây chính là thượng sách.”
Sau khi xác định được phương hướng, Lý Hỏa Vượng trà trộn vào quân địch đi về phía thị trấn.
Hắn muốn trở về nhanh nhất có thể, tất nhiên những người khác cũng như vậy, vì thế mà xung quanh náo loạn hết cả lên.
Vừa mới vất vả lắm mới đến được thị trấn thì sau lưng hắn truyền đến một tiếng gào chát chúa.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lên, liền thấy một nữ tướng lĩnh đang nhấc cây trường kích chỉ về phía họ.
Giọng nói lanh lảnh ấy như nổ tung trong lỗ tai mỗi người.
“Thiên địa hậu trùng, long biến kỳ trung, liệt long phi trận! giếttt!”
“giếtttt!!”
Tất cả tặc phối quân đồng thanh hô, rồi hừng hực tăng tốc di chuyển về phía thị trấn.
Tiếng hô đầy khí thế dọa cho toàn bộ dân thường khu vực xung quanh sợ mất mật, đến mức trong đầu chẳng còn gì ngoài ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Tặc phối quân còn chưa đến gần thì đã có một số người bị giẫm chết tươi.
“Phập.”
Mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể từng người, nhẹ nhàng đoạt đi sinh mệnh của họ.
Khi đối diện với bách tính tay không tấc sắt, những kẻ vốn là cỗ máy giết người này ra tay vô cùng dứt khoát, gọn gàng.
Từng người cứ thế ngã xuống như lúa chín đến mùa thu hoạch.
Bè lũ tặc phá quân thì lại vô cùng hưởng thụ bầu không khí giết chóc này, trước khung cảnh máu đổ thành sông này thậm chí còn có không ít kẻ bắt đầu nuốt nước miếng.
Lý Hỏa Vượng cố gắng chen chúc trong đám người qua lại không ngớt, cuối cùng bị người khác chặn đường không nhích tiếp được.
Cuối cùng hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành chạy lên nóc nhà tìm đường trở về.
Lý Hỏa Vượng chạy trên lớp gạch cao thấp nhấp nhổm trở lại vị trí trước đó.
Thấy mọi người vẫn ở nguyên chỗ cũ, không bỏ chạy lung tung cùng người dân xung quanh, Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nên cứ thấp thỏm đứng ở đó chờ và quan sát những người khác bỏ chạy bạt mạng trên đường.
“Rầm!”
Lý Hỏa Vượng từ trên trời rơi xuống dọa tất cả mọi người một phen hú vía.
“Chạy mau! Đừng hỏi tại sao, trên đường đi ta sẽ giải thích, chúng chuẩn bị giết đến đây rồi! Mau rời khỏi thị trấn này đi! Càng nhanh càng tốt!”
Mặc dù vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng gương mặt nặng nề của Lý Hỏa Vượng đã khiến tất cả nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, không một động tác thừa.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, bao bọc đám người bên trong tiến về phía trước.
Nhân lúc này Lý Hỏa Vượng bèn kể lại toàn bộ sự việc mà hắn đã chứng kiến cho những người khác.
“Sao chúng dám! Sao chúng dám! Đám súc sinh!”
Kim Sơn Hoa tức đến mặt mũi tái xanh, hai tay run cầm cập.
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng liền xuất hiện một vài phỏng đoán, hắn cẩn thận dò xét đối phương.
“Ngươi biết chúng phải không? Với thân phận của ngươi thì hẳn phải có cách nào đó khiến chúng dừng lại chứ?”
Trước kia hắn vẫn không rõ thân phận của vị lão nhân này, lúc nào cũng vô cùng thần bí. Nếu hắn thực sự là một nhân vật có tiếng tăm thì không chừng còn có thể giải quyết tình hình nguy cấp hiện tại.
Kim Sơn Hoa chán chường lắc đầu.
“Bấy giờ tặc phối quân đã bắt đầu đồ sát rồi, có cách hay không cũng như nhau thôi.”
“Nếu vô dụng thì chớ có dài dòng, không muốn chết thì mau mau đi thôi!”
Lý Hỏa Vượng và mọi người đang đi về phía lối ra hướng Bắc.
Hắn biết lối này cũng có tặc phối quân bao vậy, nhưng ít ra không có nữ tướng lĩnh hồi nãy, như vậy cơ hội sống sót có lẽ sẽ cao hơn một chút.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất