Chương 317: Gian Tế
Trong đám người đang tất tả di chuyển, Lý Hỏa Vượng bỗng nhận ra đám đông đáng lẽ phải chạy về phía trước thì nay lại đang bắt đầu chuyển hướng về phía ngược lại.
“Triệu Ngũ! Giữ chặt dây cương! Lúc này nhất định không được để ngựa bị hoảng loạn!”
Mấy cỗ xe ngựa lúc này như con thuyền gỗ giữa dòng nước sông chảy siết, dù có Lý Hỏa Vượng cũng những người khác ra sức chèo kéo nhưng vẫn vô cùng khó khăn mới tiến được về phía trước.
“Dòng nước sông chảy siết” đột nhiên dừng lại ngay tắp lự.
Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng đầu lên liền có một luồng ánh sáng đâm về phía cổ hắn.
Lý Hỏa Vượng nhanh nhẹn né sang một bên rồi nhìn về phía chủ nhân của thứ vũ khí vừa rồi. Đó là một người với chữ “Tù” trên mặt để biểu thị thân phận hắn.
Cuối cùng họ cũng phải đối mặt với nhóm tặc phối quân đang bao vây phía sau.
Lý Hỏa Vượng nâng thanh kiếm lên chém một nhát, cả người lẫn binh khí đều cứ thế mà bị chém đứt.
“Xông ra ngoài! Chỉ có thoát khỏi vòng bao vây của bọn chúng thì ta mới có cơ hội sống sót!”
Lý Hỏa Vượng nhấc thanh kiếm lên, tiến về phía tặc phối quân giết.
Những sư huynh sư muội khác cũng chẳng chịu rớt lại phía sau, tất cả cùng nhau xông lên.
Trước sự phản công đồng loạt của Lý Hỏa Vượng và những người khác, bè lũ tặc phá quân dường như dường như phải chịu đả kích lớn đến mức trở tay không kịp.
Bọn chúng chưa từng ngờ được rằng trong một gánh hát lại đột nhiên xuất hiện một đám người với thực lực không đùa được đâu.
Dưới sự chênh lệch về trình độ như vậy, chẳng bao lâu sau mà dưới đất đã có mười mấy người ngã xuống.
Nhưng tặc phá quân đã phản ứng kịp thời ngay, chúng bắt đầu lối đánh phối hợp lẫn nhau, đồng thời sử dụng trường thương để cầm chân quân địch.
Vì có lợi thế về số lượng nên chúng có thể chống lại được những đòn tấn công của Lý Hỏa Vượng và những người khác.
“Không thể trì hoãn thêm được nữa.”
Lý Hỏa Vượng lấy ra kìm sắt rồi cho vào miệng kẹp thật mạnh.
Bên cạnh sự đau đớn dữ dội còn có một loại cảm giác không nói nên lời, khó chịu đến mức chua sót. Hai chiếc răng hàm bị nhổ ra.
“Đại Thiên Lục” mở ra, hai chiếc răng cồn cuộn bay về phía tặc phá quân nổ tung.
Vụn cốt trắng xóa mịt mù chui vào da của tất cả mọi người tạo nên tiếng gào thét thảm thiết khắp nơi. Tặc phá quân vừa rồi còn đứng sừng sững hiên ngang liền lũ lượt đổ sạp chỉ trong một tích tắc.
“Keng keng keng!!”
m thanh chói tai của Đạo Linh không ngừng vang lên.
Du Lão Gia bay xuống, không ngừng đâm xuyên qua cơ thể của đám tặc phá quân.
Hai bên kết hợp lại với nhau rất hiệu quả, Lý Hỏa Vượng có thể nhìn thấy con đường đất để chạy thoát qua đám tặc phối quân đang dần thưa thớt.
“Cuối cùng thì...”
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn thì toàn thân Lý Hỏa Vượng bị bao trọn bởi một luồng sát ý lạnh lẽo đến kinh người.
Loại khí tức này cưỡng chế dồn ép hắn nhằm khiến hắn đầu hàng để rồi sụp đổ.
Trực giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng mách bảo cho hắn sự nguy hiểm, hắn muốn cựa quậy, nhưng toàn thân hắn lúc này tựa như đang bị bao bọc bởi băng giá, không tài nào cử động được chút nào.
Thanh kiếm trên người Lý Hỏa Vượng bỗng vang lên tiếng long ngâm, giải thoát hắn khỏi sự xiềng xích của luồng khí tức vừa rồi.
Đương lúc Lý Hỏa Vượng lộn nhào một vòng rời khỏi vị trí, một tiếng rít chói tai nhanh chóng vang lên.
Một thanh trường kích cuồn cuộn bay đến, nặng nề cắm vào vị trí mà Lý Hỏa Vượng vừa rời đi.
Những mảnh đá văng tung tóe ra khắp nơi đập vào mặt Lý Hỏa Vượng tạo nên những vết thương trên mặt hắn.
Như cảm nhận được điều gì đó, Lý Hỏa Vượng ngoảnh đầu nhìn về nơi thanh trường kích được phóng đi.
“Cộc…cộc…cộc!”
Nữ tướng lĩnh mặc trên mình một bộ giáp nặng trình trịch, cưỡi trên lưng con ngựa to lớn, điên cuồng giẫm đạp lên biển người chạy tới.
Bốn chân mập mạp của con ngựa bị nhuốm thành một màu giống với đạo bào của Lý Hỏa Vượng.
Nàng ta càng đến gần, một thế lực kì lạ nào đó lại càng khống chế ép họ quỳ sạp xuống đất đầu hàng cùng cảm giác run rẩy trong l*иg ngực.
“Haha, cuối cùng cũng lòi ra rồi nhé, gian tế của Tư Tề.”
Giọng nói của nữ nhân trước mặt mang theo một chút mỉa mai.
“Ta nói lại lần nữa, thanh kiếm này là người khác cho ta! Ta không phải gian tế của Tư Tề!”
“Ngươi mang bên mình kiếm của Hữu gia, Bành Long Đằng ta cho rằng ngươi là gian tế thì ngươi chính là gian tế! Còn về việc thật hay giả thì liên quan gì đến ta?”
…
Con chiến mã to lớn bật nhảy cao qua biển xác chết, đưa chủ nhân của mình phi về phía Lý Hỏa Vượng.
Hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, Lý Hỏa Vượng chỉ còn cách trốn qua một bên. Vừa mới rút khiếm quay đầu nhìn, Bành Long Đằng đã giơ thanh trường kích lên nện vào ngay khoảng không cách hắn ba trượng.
Cơn lốc gào rít ập tới, kéo giật tóc của Lý Hỏa Vượng khiến hắn ngả về đằng sau.