Chương 329: Suy Yếu Thần Kinh
Chờ đến khi hắn xách túi nướ© ŧıểυ quay trở lại, hắn lại mở miệng nói tiếp.
“Ha, nướ© ŧıểυ của ngươi vàng quá, gần đây ăn nhiệt à, người trẻ tuổi tốt thật, ăn cơm bệnh viện cũng có thể ăn nhiệt.”
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, hắn lại nói tiếp:
“Hầy, tiểu tử à, hồi trước ta làm y tá nghe nói ngươi đạt được bản lĩnh cao cường gì rồi? Thế nào, ở bên kia ngươi thành thần tiên rồi?”
“Liên quan gì đến ngươi sao?”
Y tá Vương giống như con ruồi cứ vo ve bên tai mình vậy.
Không hề ngừng nói một giây nào, điều này khiến cho Lý Hỏa Vượng khó hiểu cảm thấy vô cùng bực bội.
“Nói nghe chút nào, ta rất thích nghe ngươi nói những thứ mê sảng á, rất thú vị nha, ta đi làm không thể dùng điện thoại, bây giờ mỗi ngày đều trông chờ vào ngươi để giết thời gian thôi.
“Ta còn nghe nói, ngươi còn tìm được một người phụ nữ ở trong đó? Như thế nào? Giống y như thật không? Nếu mà giống như thật vậy ngươi phát tài rồi!!”
Trong mắt Lý Hỏa Vượng tràn đầy lửa giận, nhìn người đàn ông xúc phạm Bạch Linh Miểu trước mặt này.
Nhưng giây tiếp theo, lửa giận trên mặt hắn chợt biến mất, biến thành vẻ hoài nghi:
“Ngươi họ gì?”
“Không phải đã nói với ngươi sao, ta họ Vương, ngươi có thể gọi ta là y tá Vương, nhưng mà ngươi cũng có thể gọi giống như giường số 65 và số 31, gọi ta là anh đẹp trai, ta không kén chọn đâu.”
“Ngươi họ Vương? Tên đầy đủ là Vương Đức Cừu?”
“Không phải, cái gì mà phá tên ta vậy, ta họ Vương, gọi là Vương Vĩ, cạnh chữ Hỏa thêm một chữ Vi trong Vi Tiểu Bảo.”
Nghe vậy, hoài nghi trong mắt Lý Hỏa Vượng chợt biến mất, trong mắt hắn chỉ còn lại ý lạnh nồng đậm:
“Ngươi đang lừa ta, ngươi không phải là y tá, thân phận của ngươi là bác sĩ!”
Vương Vĩ nghi ngờ gãi gãi đầu:
“Cái gì chứ? Ngươi lại phát bệnh rồi à?”
“Ngươi kêu mẹ ta rời đi là vì con người nàng tính tình thẳng thắn, không lừa gạt được người nào, sợ nàng ở bên cạnh sẽ lộ ra sơ hở.”
“Trước đó ngươi vẫn luôn năm lần bảy lượt dùng ngôn ngữ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta, âm mưu dẫn dụ ta sinh ra phản hồi với ngôn ngữ của ngươi.”
Vương Vĩ nghe vậy, trên mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Sau khi hắn khom người nhận lấy túi nướ© ŧıểυ trở về, nói với người ngoài cửa:
“Vào đi.”
Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ Hầu trước đó từ bên ngoài đi vào, hắn nhẹ nhàng cúi người chào Vương Vĩ:
“Chào thầy.”
“Thấy chưa? Người bị bệnh vẫn rất nhạy bén, bọn họ chỉ là ở thời điểm phát bệnh, năng lực tự kiềm chế giảm xuống, thật ra lúc ổn định bình thường, bọn họ cũng như người bình thường vậy, thậm chí còn thông minh hơn người bình thường nữa.”
“Cho nên bình thường ngươi phải đối xử bình thường với người bị bệnh, đừng tưởng rằng bọn họ bị bệnh thần kinh mà đối xử với bọn họ như kẻ ngốc.”
Sau khi nói chuyện xong với học sinh, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Hỏa Vượng ở trên giường.
“Để ta tự giới thiệu bản thân một chút. Ta là bác sĩ chữa trị chính của ngươi. Ta họ Vương, gọi là Vương Vi, Vi trong Vi Tiểu Bảo, lần đầu gặp mặt, rất vui được quen biết ngươi.”
“Tại sao ngươi lại đóng giả làm y tá?”
“Vì ngươi có địch ý rất lớn đối với người có thân phận thầy thuốc, cho nên ta mới định đổi sang một thân phận khác để nói chuyện với ngươi, tuy nhiên y tá bác sĩ cũng không có gì khác biệt, còn không phải là phục vụ người bị bệnh à.”
Sau khi nhìn thấu thân phận người này, Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, không giao lưu gì với người này nữa, hắn nằm yên chờ đoạn thời gian này trôi qua.
Có thời gian nói nhảm với hắn, còn không bằng suy nghĩ kỹ ở trong đầu xem nên làm thế nào để nhanh chóng rời khỏi nước Tứ Tề.
“Bạn học Lý Hỏa Vượng à, ngươi biết không? Có khả năng thật ra ta không là cái gì cả, ta chỉ là ảo giác của ngươi thôi hay không?”
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng mở mắt ra.
Thấy bệnh nhân đáp lại, Vương Vi nói tiếp:
“Ta thường suy nghĩ nhận thức của ngươi đối với bản thân mình tại sao lại kỳ diệu như vậy, cho rằng bản thân là cái gì, thì hắn sẽ là cái đó.”
“Ngươi có biết không? Thật ra không phải tất cả ý thức đều như nhau, ví dụ như trong tư duy của một vài động vật, thậm chí là thời kỳ sơ sinh, thậm chí còn chưa có cái khái niệm gọi là “ta”.
“Mà giống như bọn họ, cũng sẽ không mắc bệnh thần kinh, nhắc tới mới nhớ, bệnh thần kinh cũng là một loại bệnh cao cấp.”
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì? Nói đông nói tây, bác sĩ Vương à, không chịu được nữa thì quay trở về nghỉ phép đi, đừng có chữa trị rồi chữa cho mình bị thần kinh luôn đó.”
“Sửa chữa sai lầm.”
Vương Vi không ngừng vòng quanh giường bệnh của Lý Hỏa Vượng.
“Không phải là thần kinh mà là tinh thần, nhưng mà bệnh nghề nghiệp của bác sĩ rất nhiều, suy yếu thần kinh cũng là một loại trong số đó, cho nên nghiêm túc mà nói, ngươi nói cũng không sai.”
Lý Hỏa Vượng lười để ý đến hắn, lại nhắm mặt lại lần nữa.