Chương 333: Liếc Nhìn
Nói trắng ra chính là nghề nghiệp đặc thù xuất hiện dưới hoàn cảnh đặc thù của một nước nhỏ đông dân.
Dùng lời nói của Kim Sơn Hoa thì chính là mưu trí, là người mưu sĩ không thể thiếu bên người mỗi vị quân chủ.
Trợ giúp quân chủ bày mưu tính kế, hợp tung liên hoành.
Nhưng mà từ cách hiểu của Lý Hỏa Vượng, đây là người thông minh giữa các nước dùng tài ăn nói nhảy ngang xung quanh.
“Biết đại cục, quen phỏng đoán, thông giải thích, biết ứng biến, toàn trí dũng, sở trường mưu lược, năng lực quyết đoán, đây chính là đệ tử Tung Hoành bọn ta.
Nhìn dáng vẻ cái đuôi kia của Kim Sơn Hoa sắp vểnh lên trên trời, Lý Hỏa Vượng mở miệng cắt đứt.
“Ngươi cũng lợi hại như vậy rồi, trước kia khi đυ.ng phải người phụ nữ kia sao không một lưỡi chiến ba quân?”
Nghe được lời này, trên mặt Kim Sơn Hoa lộ ra một chút ngại ngùng.
“Hầy~bởi vì có cái gọi là tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói rõ được, huống chi là Tặc Phối Quân của Hậu Thục.”
“Haha..”
Lý Hỏa Vượng xoay người đi vào trong thôn, Kim Sơn Hoa vội theo sau.
“Chân Nhân, ta biết ngươi không tin lão hủ. Nhưng mà không sao, chờ sau khi chân nhân an toàn rời khỏi Hậu Thục rồi lại làm việc chính sự của mình.”
“Tránh cho vị trí của chân nhân bị ta tiết lộ ra ngoài.”
“Nếu chân nhân đã cứu ta một mạng, nhất định là Dũng Tuyền tương báo. Đợi sau khi ta đảm nhận người đi đường ở Hậu Thục.”
“Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra bây giờ ngươi còn chưa có quân chủ à, vậy bây giờ không phải ngươi là kẻ sống lang thang không có nghề nghiệp sao?”
“Sắp rồi sắp rồi, chờ lão hủ trở mình làm quan ở Hậu Thục rồi, nhất định sẽ không quên chân nhân đâu.”
“Được thôi, đến lúc đó rồi nói, nhưng mà ta đoán đến lúc đó cũng sớm đã đến nước Lương rồi.”
Vốn dĩ tất cả đều tốt, bầu không khí hai người tán gẫu có chút thoải mái, chợt bị Lý Hỏa Vượng tay cầm chuôi kiếm cắt đứt.
“Chân...chân nhân?”
Kim Sơn Hoa nhìn theo tầm mắt của Lý Hỏa Vượng thì nhìn thấy dưới mái hiên có mấy cái gạch gốm đen, phía trên mỗi cái đều dán chữ Phúc bị ngược màu đỏ thật to.
…
“Làm sao thế, chân nhân?”
Thấy Lý Hoả Vượng căng thẳng như vậy, hắn lùi lại vài bước.
Những chiếc bình gốm đen nhìn xa trông không có gì dị thường, chúng chỉ là những chiếc bình đựng rau củ muối chia bình thường, điểm lạ duy nhất đơn giản là chữ “Phúc” ngược dán lên trên đó.
Lý Hoả Vượng nhìn những chiếc bình đó với vẻ vô cùng cảnh giác.
“Có gì đó vừa từ chỗ đó liếc nhìn ta!”
“Nhìn ngươi sao?”
Kim Sơn Hoa ngập ngừng, lại lần nữa quan sát những chiếc bình ở đằng xa.
“Chẳng lẽ bên trong có người sao? Nhưng mà chân nhân, cái bình đó quá nhỏ, làm sao chứa được một người.”
“Ta không nói có người đang nhìn ta!”
Lý Hoả Vượng dứt khoát trải “Đại Thiên Lục” lên mặt đất. Móng tay dính máu lập tức bay qua, dễ dàng đập vỡ bình gốm đen.
Tiếng “choảng” không ngừng vang lên, những chiếc bình gốm đen lần lượt vỡ tung, nước muối nâu trộn lẫn dưa muối vương vãi khắp sàn nhà.
Trong lòng Lý Hoả Vượng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, hắn cẩn thận bước tới, dùng kiếm giở những mảnh gốm lên, kiểm tra từng cái một.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Lý Hoả Vượng không phát hiện ra điều gì khác thường, những chiếc bình này đúng là chỉ để muối rau muối dưa mà thôi.
m thanh kích động đến những người trong phòng, một bà lão chống gậy bước đến bên cạnh run rẩy:
“Đứa nhóc này, sao lại đập vỡ bình dưa muối của ta! Bồi thường tiền đi!”
Lý Hoả Vượng cất thanh kiếm vào, lấy ra từ trong ngực một ít bạc vụn ném dưới chân nàng, hắn cảnh giác đối mặt với nàng, lùi lại từng bước.
“Chân nhân, ngươi đi đâu vậy? Không phải đi mua lương thực sao?”
Kim Sơn Hoa vội theo sau.
“Trước tiên rời khỏi chỗ này đi đã, chúng ta sang chỗ khác mua!”
Pha vừa nãy khiến Lý Hoả Vượng hoàn toàn mất niềm tin vào cái thôn trước mặt.
Vào thời điểm quan trọng này, Lý Hoả Vượng thà đoán sai còn hơn bị thứ gì đó đánh lén, hắn không muốn ăn thua kiểu này nữa.
Nhìn hai người Lý Hoả Vượng họ rời xa, bà lão kia cũng không ngăn cản, chống gậy nhặt bạc vụn trên mặt đất, miếng lẩm bẩm như đang mắng mỏ gì đó.
Sau khi rời khỏi thôn, Lý Hoả Vượng cùng nhóm người tiếp tục lên đường, con đường này đi mãi tới tận khuya.
Cuối cùng, họ dừng lại trong một rừng trúc. Bất kể thứ kia là gì, khoảng cách xa như vậy cũng đủ tránh khỏi nguy hiểm.
Lửa trại bốc lên, một nhóm người bắt đầu bắc nồi nấu cơm, dù ai cũng mệt lả nhưng vẫn phải ăn. Bằng không cơ thể sẽ không trụ được.
Lý Hoả Vượng không động tới những việc vặt này, hắn đứng trên nóc xe bò, sử dụng khả năng thị lực siêu việt của mình liên tục kiểm tra xung quanh như một cái tháp canh.
Man Đầu dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Hoả Vượng, chúi mũi xuống đất, liên tục khịt khịt mũi theo một vòng tròn.
Nhưng mãi cho tới khi ăn cơm, vẫn không có gì dị thường, như thể cảnh tượng trong thôn lúc đó chỉ là ảo giác.
“Chẳng nhẽ cảm giác của ta không đúng sao?”
Lý Hoả Vượng trong lòng có chút nghi ngờ chính mình. Thực ra, hắn không thực sự tin tưởng vào cảm giác của bản thân.